TẬP 113 - TRI GIÁC LÀ GỐC RỄ CỦA TÂM NIỆM
01/08/2020
Tâm niệm của Quý vị ngay thẳng, có cảm giác, Quý vị nhìn bất kỳ sự vật và con người nào, đều sẽ linh tri linh giác. Giống như chúng ta nhìn thấy một đứa trẻ, chúng ta đặc biệt yêu thích, "Đứa trẻ này thật dễ thương, dường như rất có linh khí", thực ra là Quý vị có linh khí. Cho nên thường có câu: Quý vị nhìn người khác giống Bồ Tát, Quý vị chắc chắn là Bồ Tát.
Tri giác chính là một tấm gương chiếu rọi mà chúng ta có thể chạm đến lương tri bổn tánh. Cho nên học Phật thực sự là phải dựa vào trí tuệ, không phải chỉ đơn giản là lạy Phật, niệm kinh, lau trái cây, lau sàn nhà, bởi vì con người trong quá trình tu hành có rất nhiều vọng tưởng, hơn nữa còn có từ nhiều đời nhiều kiếp. Vô số kiếp đến nay có bao nhiêu người luân hồi trong lục đạo, không thoát ra được, bởi vì họ bao nhiêu đời trong luân hồi điên đảo vọng tưởng, họ bao nhiêu đời coi thế giới này là thật. Thử nghĩ xem, lúc Quý vị còn nhỏ, có phải coi tất cả mọi việc của mình là thật không? Bây giờ Quý vị xem, tất cả mọi việc nhìn lại ngày hôm nay, có phải đều là giả không? Bởi vì đã qua rồi, không còn nữa. Cho nên phải nhận rõ thế giới hư ảo mà sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp "lục tặc" tiếp xúc là hư ảo, không thật, không thể coi nó là thật, nếu không chính là "nhận giặc làm cha". Quý vị xem xem, việc nào không phải là "lục tặc" làm hại chúng ta? Mắt nhìn thấy rồi, tức giận vô cùng; tai nghe người khác nói rồi, tức giận vô cùng... Tất cả mọi việc đều có nguyên nhân của nó.
Nếu một vị Sư phụ coi đệ tử là tài sản riêng của mình; nếu vị Sư phụ này bảo đệ tử quy y mình, nói các Sư phụ khác đều không tốt; nếu đệ tử quy y các Sư phụ khác, vị Sư phụ ban đầu của họ liền cho rằng họ giống như kẻ phản bội, vị Sư phụ như vậy bản thân chính là vì danh văn lợi dưỡng, vị Sư phụ này bản thân chính là đang chấp thủ vọng niệm, đang hoằng pháp trong vọng niệm, trong vọng tưởng. Cho nên người thực sự có trí tuệ phải học Phật — Ngài bình đẳng từ ái, đối với tất cả chúng sinh đều như nhau. Hãy xem Quán Thế Âm Bồ Tát vĩ đại của chúng ta, đại từ đại bi, tùy duyên độ chúng, đối với sự vật và chúng sinh ở nhân gian chưa bao giờ phân biệt thân sơ.
Chúng ta đối với nhân gian không có niệm tham ái, chính là buông bỏ chấp trước; Quý vị tham ái một người nào đó, một việc nào đó, Quý vị chính là chấp trước. Tâm phải giống như Phật, Quý vị mới có thể xử thế viên dung, Phật tánh vô ngại. Thiện tri thức chính là tấm gương để chúng ta học tập, kinh văn của Bồ Tát, Phật, Pháp, Tăng, chính là để chúng ta chánh tín chánh niệm học tập Phật pháp. Tu hành chịu khổ chính là một phương pháp học Phật, người khác thấy chúng ta khổ, bản thân chúng ta pháp hỷ tràn đầy. Phải khổ tu rèn luyện ý chí của mình, biết tiêu trừ nghiệp chướng, chịu khổ càng nhiều, tiêu nghiệp càng nhiều; rèn luyện trí tuệ bản thân, không chấp trước, mới có thể tu ra Bát Nhã. Tất cả vô minh để nó từ từ qua đi, mới có thể sở hữu trí tuệ Bát Nhã của Phật pháp.
Dưới đây Sư Phụ kể cho Quý vị nghe một câu chuyện.
Vua A Dục nước Ma Kiệt Đà cổ Ấn Độ từng nói: "Đời này của ta không có việc gì là không làm được." Quả thật, từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, từ khi vua A Dục ra đời, trà đưa đến tay, cơm đưa đến miệng, tất cả mọi việc lớn nhỏ, đều có thị thần nô tỳ vì ngài mà tận tâm sắp đặt, cho đến sau khi trưởng thành lên ngôi vua, thành lập vương triều Khổng Tước, dẫn quân lữ nam chinh bắc phạt, công đâu thắng đó, chiến đâu thắng đó. Vì vậy các vua nước lớn nhỏ khắp nơi đều cúi đầu xưng thần trong phạm vi hai mươi tám vạn dặm đều là đất thuộc vua A Dục. Câu nói này của vua A Dục quả thực là danh xứng với thực, ngài thực sự rất lợi hại.
Tuy nhiên vua A Dục lại thở dài một hơi, ngài tự nói: "Ôi, chỉ có Long Vương sống ở phía bắc là không chịu quy phục ta." Đây là vấn đề khiến vua A Dục đau đầu nhức óc, bởi vì ở phía bắc biên giới có một cái hồ rộng ba trăm dặm, có một Long Vương trú ngụ, vì ngày đêm cúng dường một phần xá lợi Phật, mà có đại uy đức thần lực. Vua A Dục ba lần dẫn quân, lĩnh tượng, mã, xa, bộ bốn loại quân đội đến chinh phạt, đều không công mà về.
Vậy vua A Dục liền nghĩ: "Chắc hẳn là công đức cúng dường xá lợi Phật của Long Vương vượt hơn ta (chính là lớn hơn ta), khiến trẫm dùng hết mọi cách, Long Vương vẫn luôn coi thường sự tồn tại của ta." "Người đâu! Mau mau xây dựng tháp chùa, trai tăng cúng Phật, cúng dường Tam Bảo, trẫm muốn bồi đức trồng phước." Vua A Dục liền muốn xây chùa xây tháp, rồi cúng dường tăng nhân, cúng dường Tam Bảo Phật Pháp Tăng. Dưới sự thúc giục gấp rút của vua A Dục, khắp nơi trong cả nước đua nhau bắt đầu xây dựng chùa chiền, lập đàn mời cao tăng giảng kinh thuyết pháp, khiến người dân cả nước đều được thấm nhuần mưa pháp, cùng sinh pháp duyệt, nhất thời tăng lữ qua lại không ngớt, trong nước người người pháp hỷ tràn đầy, được lợi ích lớn. Toàn bộ nơi đó đều là pháp hỷ tràn đầy.
Qua một thời gian, vua A Dục tự mình thầm tính toán: "Không biết bây giờ cơ duyên xuất chinh đã chín muồi chưa? Ta cũng đã làm nhiều công đức như vậy rồi, phước đức của trẫm và phước đức của Long Vương, bây giờ phải xem xem rốt cuộc ai lớn hơn?" Vua A Dục dù sao cũng rất thông minh đa trí, hơn nữa rất giỏi biến thông, không lâu sau, ngài nghĩ ra một diệu kế tuyệt vời: ngài dùng vàng có chất lượng như nhau đúc một pho tượng của chính mình, lại đúc một pho tượng Long Vương (rất nhỏ), lần lượt đặt ở hai đầu cân. Bởi vì lúc đúc trọng lượng vàng là như nhau, ngài liền đặt ở hai bên cân trọng lượng. Vừa đặt lên, lần cân đầu tiên, Long Vương nặng vua nhẹ, tức là đầu Long Vương nặng, xuống dưới, đầu vua A Dục nhẹ. Vua A Dục nhíu mày, ngài liền hạ lệnh: "Người đâu! Tiếp tục đại bố thí, mời các cao tăng giảng pháp." Ngài tiếp tục làm công đức lớn hơn.
Qua không lâu sau, ngài lại cân, không ngờ lần này vừa cân, hai đầu vàng này cân bằng rồi, bằng nhau rồi. Vua A Dục lộ ra một nụ cười: "Ừm, xem ra quyết định của ta là đúng. Quan lương thực, mở kho lương, cứu tế những người cô khổ yếu thế không nơi nương tựa trong nước." Ngài lại làm việc thiện rồi.
Lại qua một thời gian, vua A Dục mang tâm trạng thấp thỏm bất an, lại đặt hai pho tượng vàng ở hai bên cân, khi ngài nhìn thấy chân dung vàng của mình chìm xuống dưới, ngài cười ha hả, vui mừng khôn xiết tuyên bố chuẩn bị tin tức xuất chinh. Ngài nói với quân đội dưới trướng: "Đi thôi! Chúng ta đi đánh Long Vương. Lần này ắt sẽ đại thắng."
Lúc đó vua A Dục dẫn mười vạn đại quân, có xe ngựa, tiến về phía trước. Đi được nửa đường, đột nhiên nhìn thấy phía xa dường như có người, một đoàn người ngựa chặn giữa đường. Không lâu sau, tướng lĩnh quân tiên phong vung roi ngựa, vội vàng quay về trước mặt vua A Dục đang ở giữa quân đội báo cáo: "Đại vương! Long Vương và quyến thuộc lớn nhỏ của Long tộc đã ở phía trước cung kính chờ đợi đại vương từ lâu, chuẩn bị xin hàng." Vua A Dục bèn cưỡi ngựa, nhanh chóng tiến lên đón, xuống ngựa đỡ Long Vương đang quỳ trên đất dậy, và tiếp nhận xá lợi Phật do Long Vương dâng cúng. Từ đó về sau, vua A Dục liền dùng tâm cung kính cúng dường xá lợi Phật, và xây tám vạn bốn nghìn bảo tháp, hoằng dương Phật pháp, quảng bá Đại Thừa không ngừng nghỉ.
Câu chuyện này chính là nói cho chúng ta biết, Tam Bảo ở thế gian, hoằng dương Phật pháp đến mười phương, để chúng sinh có thể nhận thức chân lý, mới có thể đạt được lợi ích giải thoát xuất thế, đây là phước điền tối thượng cho nhân gian. Sống trên thế giới này, người học Phật nên làm thế nào để trở thành một người không hổ thẹn với chúng sinh, làm thế nào để có thể giúp đỡ người khác, phải cúng dường Tam Bảo, phải cung kính, Quý vị sẽ nhận được phước báo vô lượng. Quý vị cúng dường Tam Bảo, Quý vị sẽ gặp được chánh pháp, người khác nhìn thấy việc làm của Quý vị, sẽ tôn trọng Quý vị, quy phục Quý vị. Cho nên chúng ta phải nắm bắt nhân duyên, chăm chỉ tinh tấn nỗ lực, gieo trồng phước điền rộng lớn, có thể khắc kỳ thủ chứng, sớm ngày đạo nghiệp thành tựu.
Chúng ta làm người, tu hành cả đời mới có ý nghĩa. Đời người chính là như vậy, nếu Quý vị không chăm chỉ tu hành, đợi đến khi Quý vị hiểu ra, sinh mệnh của Quý vị cũng sắp hết rồi. Cho nên phải tinh tấn siêng tu, người sạch sẽ rồi, thân khẩu ý sẽ thanh tịnh. Thân thể, ý niệm của Phật đại diện cho Phật tánh. Tại sao nói mở miệng chính là Phật pháp? Bởi vì thân khẩu ý của Quý vị chính là Phật tánh. Cho nên tương ứng với thân khẩu ý, chăm chỉ thay đổi bản thân, sinh ra trí tuệ. Trước đây giới Phật pháp có câu "hộ đoản tâm nội phi hiền" , tức là khi Quý vị phạm lỗi, Quý vị che giấu khuyết điểm, tìm lý do, không thừa nhận, trăm phương ngàn kế để chống lại việc mình làm sai, tâm nội phi hiền, không phải là người hiền đạt, Quý vị là người không có tu dưỡng. Cho nên tại sao Sư Phụ bảo Quý vị đừng tìm lý do? Bởi vì trên thế giới này chỉ có nhân quả. Nếu có thể giống như nhìn khuyết điểm của người khác, có thể chăm chú nhìn vào bản thân mình mỗi ngày, Quý vị đã đang trong quá trình tiến bộ rồi.
Hôm nay nói với Quý vị đến đây, cảm ơn Quý vị.