Tập 109: LỜI PHẬT DẠY LẤY TÂM LÀM TÔNG CHỈ
Khai thị video Bạch Thoại Phật Pháp|27/12/2020 |
Tập 109: LỜI PHẬT DẠY LẤY TÂM LÀM TÔNG CHỈ
Khai thị video Bạch Thoại Phật Pháp|27/12/2020 |
Phật giáo bất luận là Đại thừa hay Tiểu thừa, tư tưởng trung tâm nói về điều gì? Duy tâm nhân quả. Bởi vì tất cả nhân quả đều do tâm của bạn tạo ra, từ nghiệp báo duyên khởi của Tiểu thừa, đến duyên khởi tính không của Đại thừa, tất cả mọi thứ đều là có duyên, tất cả các duyên đều không thể tách rời khỏi tâm của bạn. Sư Phụ hỏi các bạn, nếu bạn và người khác bắt đầu có duyên phận, tâm bạn không động, thì cái duyên này có tiếp diễn được không? Người ta nói “Ôi, có một chàng trai đến theo đuổi bạn rồi kìa”, duyên phận đến rồi, vui mừng rồi, thì duyên phận này bắt đầu diễn ra; nếu tâm của bạn như như bất động, thì duyên phận này có tiếp tục được không? Cho nên, chân như duyên khởi, lại-da duyên khởi, tất cả những duyên khởi này đều không tách rời khỏi tâm của bạn. Tâm bạn không động, duyên liền mất đi, cho nên là duyên khởi tính không. Phật pháp giảng rất sâu sắc. Thế gian này không có một sự việc nào mà bản tính của nó là thực, đều là hư ảo cả.
Trên kinh Phật giảng: Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành, tự tịnh kỳ ý, thị chư Phật giáo. Kỳ thực đây chính là nói với chúng ta, thân khẩu ý tam nghiệp đều phải quản cho tốt. Các điều ác không được làm, các điều thiện đều phải làm, tự mình phải làm sạch mọi ý niệm của mình, Phật pháp chính là dựa vào tự giác giác ngộ, quản thúc chính mình. Vậy thì quản thúc chính mình, quản ở đâu? Thân, khẩu, ý tam nghiệp. Trong tam nghiệp thì nghiệp nào quan trọng nhất? Ý nghiệp là quan trọng nhất, bởi vì ý nghiệp vừa động, mới có thể dẫn phát thân nghiệp và khẩu nghiệp của mình. Bạn thử nghĩ xem, nếu trong đầu không có ý thức đó, thì miệng có thể nói bậy được không? Nếu trong đầu không có cái ý thức chấp trước không tốt này, thì hành vi của bạn có bộc lộ ra sự không tôn trọng đối với họ không? Cho nên người tu hành phải tự tịnh kỳ ý, chính là ý thức của bạn phải khiến cho tâm mình thanh tịnh, tất cả ý thức mà bạn nghĩ ra, phải khiến cho tâm của chính bạn thanh tịnh.
Lấy một ví dụ đơn giản, bạn là một người chồng, thấy người phụ nữ hôm nay ở nhà, bạn đừng cho rằng cô ấy mệt rồi nghỉ một chút, làm một chút. Cô ấy không phải là người giúp việc của bạn. Tự bạn phải thanh tịnh, cảm thấy cô ấy đang cống hiến, thì bạn sẽ tự tịnh kỳ ý, sẽ không nảy sinh phiền não đối với cô ấy, nếu không thì bạn sẽ cho rằng cô ấy suốt ngày lười biếng.
Ý thức chính là tâm, khi ý thức của một người hình thành rồi, có lúc sẽ hại người đó cả cuộc đời. Ví dụ như, bạn nhận định một người thân nào đó không thể thay đổi được, bạn có thể sẽ hại chết duyên phận của chính mình với người đó, có thể cả đời sẽ không nhận được sự giúp đỡ của người đó, hoặc bạn khiến người đó mãi mãi hận bạn. Duyên phận này sẽ sản sinh ra một cảnh giới cao hoặc cảnh giới thấp. Cho nên duyên phận do ý thức kiểm soát, tự tịnh kỳ ý, chính là nhất định phải học cách làm cho ý niệm của mình trở nên thanh tịnh, như vậy mới không nghĩ oan uổng cho người khác, mới không đi hại người khác, bởi vì ý niệm của bạn là thanh tịnh.
Ý thức chính là tâm, ý thức chính là một khái niệm nảy sinh một cách riêng biệt về một sự vật hay sự việc nào đó mà ta nhận biết được. Hy vọng mọi người nhất định phải hiểu, hôm nay bất luận có khái niệm gì, có tâm gì, nhất định phải “chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành”. Tám chữ này chính là nói với chúng ta, con người phải rời xa tất cả điều ác; tất cả điều thiện đều phải làm. Có lúc, chúng ta không nhìn thấy được sự thiện và ác của việc này, nhưng ở sâu trong nội tâm của bạn, trong ý thức của bạn, sẽ có biện biệt ý thức, đó chính là thức thứ bảy. Có lúc người ta nói “tâm tôi rất khó điều phục”, điều tâm chính là điều chỉnh cái tâm này cho chuẩn xác, điều chỉnh đến mức “tự tịnh kỳ ý”, tư duy trong đại não của bạn phải thay đổi theo tư duy của Bồ Tát, vậy thì bạn mới là một người tu hành chân chính.
Sư phụ lấy một ví dụ đơn giản, trước đây bạn thấy người này thì luôn rất ghét, bây giờ họ đã học Phật rồi, bạn vẫn xem thường họ như trước đây, rất không thích họ, vậy thì trong tâm của bạn đã thiếu đi khái niệm từ bi; nếu bạn điều chỉnh tâm cho tốt, bạn cảm thấy họ rất đáng thương, “Họ học Phật muộn hơn tôi, bây giờ cuối cùng họ đã biết học Phật rồi. Tuy trên người họ vẫn còn nhiều tật xấu chưa sửa đổi, nhưng chúng ta phải nhiếp thụ họ, giúp đỡ họ, để thay đổi những ý niệm không tốt trước đây của họ. Vậy thì chúng ta phải chúng thiện phụng hành, giúp họ điều chỉnh tốt những thiện niệm trong tâm của chính họ, điều chỉnh ác niệm thành thiện niệm”, đây chính là điều mà người tu hành chân chính nên làm.
Trong Phật pháp Đại thừa thường nói “Tâm sinh thì các pháp sinh, tâm diệt thì các pháp diệt”, chính là do tâm tạo ra. Bây giờ các bạn có thể làm một thí nghiệm, các bạn hãy nghĩ xem bây giờ trong tâm còn hận ai, người mà bạn đang hận đó có phải là do tâm bạn tạo ra không? Nếu bạn biết được người mà bạn hận đã qua đời rồi, bạn còn hận họ nữa không? Không còn nữa phải không? Có thể sẽ còn một chút tiếc nuối, sau đó thì kết thúc. Cái tâm này sinh ra, có phải là các pháp sinh ra không? Tâm diệt rồi, có phải là các pháp cũng diệt rồi không? Bảo cho bạn biết người này chết rồi, có phải bạn sẽ không còn so đo với họ nữa không? Có phải là tâm của bạn đang phát khởi tác dụng không? Cho nên Phật pháp giảng về việc điều tâm. Tâm điều chỉnh không tốt, làm sao có thể hạnh phúc vui vẻ? Một người không thể kiểm soát tốt tình cảm của mình, không thể điều chỉnh tâm của mình đến mức khiến bản thân thoải mái, thì tâm của bạn làm sao có thể thoải mái được?
“Lời Phật dạy lấy tâm làm tông chỉ”, nghĩa là gì? Phật pháp giảng, tâm của bạn chính là tông chỉ của bạn, chính là tông môn của bạn, tu tâm chính là tu cái tâm này. Trong giới Phật pháp còn có một câu nói là “vô môn vi pháp môn”.(không có cửa nào là cửa của pháp môn). Rất nhiều người nói “Tôi học pháp môn này, tôi không học pháp môn kia”, “Tôi học pháp môn kia, tôi không học pháp môn này”, thực ra bất kỳ pháp môn nào cũng đều là một con đường, bất kỳ pháp môn nào cũng đều là một con đường giúp bạn tu hành thành công, có thể giải thoát. “Vô môn vi pháp môn”, cũng có nghĩa là “Tôi không chấp trước vào một pháp môn nào đó, nhưng tôi ở trong pháp môn này mà chăm chỉ tu hành”, đó chính là nhất môn tinh tấn. Cho nên Phật pháp nói lấy tâm làm tông chỉ, tâm của bạn chính là tông chỉ của bạn, chính là điều quan trọng nhất trong việc tu tâm, là loại bỏ chấp trước, bạn bất kể đi qua cửa nào, cũng đều có thể bước lên con đường Phật quang đại đạo của Phật.
Điều quan trọng nhất của người học Phật, là tâm niệm không được loạn động. Nếu tâm niệm của bạn không ngừng lay động, thì giữa tiền niệm và hậu niệm của bạn sẽ không có khoảng cách, ngũ căn của bạn sẽ nảy sinh sự dựa dẫm vào trần cảnh, ngũ căn sẽ bám chặt lấy những trần cảnh này không buông. Sư phụ nói những điều này, các bạn chắc chắn vẫn chưa hiểu rõ lắm, Sư phụ xin giải thích một chút. Nếu tâm của bạn không ngừng chuyển động, vậy thì tiền niệm và hậu niệm sẽ quấn vào nhau, khi đó ngũ căn của bạn sẽ nảy sinh sự dựa dẫm vào trần cảnh. Sư phụ lấy một ví dụ cho mọi người, ví dụ như, hôm nay bạn có ý kiến với chồng mình, “Suốt ngày ở nhà không phụ giúp, suốt ngày chạy ra ngoài”, tâm niệm không ngừng lay động, niệm trước là “thật đáng ghét”, rồi niệm sau là “thật sự rất phiền, theo ông ấy bao nhiêu năm rồi mà vẫn như vậy”, nếu tiền niệm và hậu niệm của bạn dần dần ngày càng gần nhau, ngày càng gần nhau, thì điều này sẽ tạo ra sự dựa dẫm cho ngũ căn của bạn. Dựa dẫm gì? Mũi của bạn “hứ!” một tiếng phải không? Mắt của bạn sẽ hung dữ nhìn ông ấy, phải không? Rồi lưỡi của bạn – tức miệng – sẽ mắng ông ấy. Tai bạn nghe thấy lời ông ấy nói, sẽ cảm thấy rất đáng ghét. Có phải là sự dựa dẫm của ngũ căn vào trần cảnh không? Hơn nữa, sự phản hồi này của ngũ căn sẽ tạo ra một sự gia tăng sức mạnh cho tiền niệm và hậu niệm của bạn, khiến tâm niệm của bạn không ngừng chuyển động, nảy sinh rất nhiều hận niệm. Cũng lấy ví dụ này, nếu tâm của bạn vô cùng từ bi, tiền niệm của bạn đang nghĩ “Tôi muốn ra ngoài độ người”, rồi hậu niệm của bạn nghĩ “Tôi muốn giúp đỡ nhiều người hơn, phải tranh thủ thời gian”, nếu hai niệm này không có khoảng cách, ngũ căn của bạn sẽ nảy sinh sự dựa dẫm vào trần cảnh, và rồi chính là “thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, tôi phải độ nhiều người, giúp đỡ nhiều người khác”, mắt bạn nhìn ra ngoài thấy ai cũng là người cần độ, mũi bạn ngửi thấy đều là mùi hương, tai bạn nghe thấy đều là Phật Ngôn Phật Ngữ, con đường bạn bước đi đó là Phật đạo.
Tham thiền, tinh tấn, niệm Phật, kỳ thực đều là những pháp môn đang gia trì cho thân khẩu ý của bạn. Sư phụ nói với mọi người, thân khẩu ý có pháp môn không? Thân khẩu ý cũng là một pháp môn đấy. Đây là pháp môn gì? quản thúc miệng của bạn, quản thúc thân thể của bạn đừng loạn động, quản thúc ý niệm của bạn, đây chính là một pháp môn. Cho nên Pháp Môn Tâm Linh chính là tập hợp việc niệm kinh, thực hành, tham thiền, phát nguyện làm một, để nhiếp trì sự bình hòa của tâm niệm mình, không loạn động. Cho nên sư phụ dạy các bạn học Phật, chính là để cho tâm các bạn đừng loạn động. Tâm vừa động liền có hành động, vừa hận người ta, bạn sẽ làm ra những việc làm tổn hại người khác, tổn hại chính mình. Bất kể gặp phải chuyện gì, tâm không loạn động, đó gọi là nhiếp thụ tâm niệm, rồi bạn sẽ rất dễ dàng tiến vào Phật đạo.
Chư Phật Bồ Tát dạy chúng ta ở nhân gian đừng nhiễm trước, đừng chấp trước vào bất kỳ sắc tướng nào của nhân gian. Cũng có nghĩa là ngôi nhà bạn thấy có đẹp không, người phụ nữ này, người đàn ông này có đẹp không, tất cả những thứ trong thế giới hữu sắc, bạn đều đừng khởi tham niệm, đó chính là Bồ Tát dạy chúng ta đừng nhiễm trước. Các bạn hãy nhớ kỹ, các bạn chỉ cần vừa tham, “Rất tốt, cái này thuộc về mình thì tốt rồi”, là bạn đã đi vào không gian của sự chấp trước. Cho nên sư phụ dạy các bạn sau này phải thường xuyên phản quan tự kỷ, thường xuyên “chiếu” vào chính mình. “Món đồ này cho bạn, có lấy không?” Tự mình kiểm tra mình, “Không lấy.” Mọi người đều đang ăn bánh kem, “Bây giờ tôi không đi ăn bánh kem có được không?” “Được.” Chính là không ngừng để cho mình đừng khởi tham niệm. “Hôm nay tôi ăn một miếng đủ chưa?” “Đủ rồi.” Tự mình nói với mình, rồi sau đó dù nhiều hơn nữa cũng không ăn miếng thứ hai. Vậy thì bạn mới có thể chân tâm cầu Phật, mới có thể hiển hiện bản tính của bạn.
Nếu trong lúc tu tâm bạn bị thiên không... Thiên không là gì? Là cái gì cũng không sao cả. Người ta hỏi bạn: "Cái này có cần không?" "Không cần." "Cái kia thì sao?" "Không cần." "Chuyện gia đình thì sao?" "Không cần." Đó gọi là thiên không. Bởi vì bạn vẫn đang ở trong thế giới hữu sắc này, sắc tức thị không, không tức thị sắc, bạn vẫn đang ở trong thế giới hữu sắc, cho nên bạn không thể hoàn toàn thiên không. Vậy thì tiếp theo bạn lại không thể chấp trước quá mức vào bất cứ việc gì, tức là chấp không cũng không được. Cho nên vô trước cũng là quá mức, bạn nói "Tôi không sao cả rồi, tôi không chấp trước nữa, tôi cái gì cũng không cần nữa, các người cứ lấy hết đi, có quan hệ gì với tôi chứ? Tôi không cần nữa." Vô trước cũng là chấp trước. Rất nhiều người nói ra, cãi nhau đến cuối cùng, "Đừng cãi nữa, tôi không sao cả rồi, anh muốn thế nào thì thế", vô trước chính là chấp trước, bạn vẫn đang chấp trước vào việc này mà không chịu quay đầu, bề ngoài thì nói "Tôi không cần nữa, không sao cả rồi", thực ra bạn có thật sự không sao cả không? Bởi vì bạn vẫn đang tức giận về việc này, bạn vẫn đang chấp trước vào việc này. Cho nên ngày xưa có một câu nói, người ta khoe khoang với bạn cái gì thì chứng tỏ người ta đang cần cái đó. Người ta khoe với bạn rằng "Nhà tôi tiền nhiều lắm", người này không có tiền; người này nói với người khác "Tôi là người rất thông minh", người này không thông minh nên mới nói mình thông minh, người thông minh sao lại nói mình thông minh? Người này cảm thấy hình tượng của mình không được tốt lắm, (trang điểm) tô vẽ nửa ngày trời, chạy ra nói với người khác "Bạn xem hôm nay mắt tôi vẽ có đẹp không?" Đây chính là cô ấy đang vô cùng chấp trước vào một việc nào đó. "Thôi được rồi, tôi không cãi với anh nữa, việc này tôi không muốn cãi nữa", vẫn đang chấp trước vào việc này, có bản lĩnh thì bạn đừng nói câu đó nữa, không cãi thì thôi, không cãi tại sao còn phải giải thích? Tôi hỏi bạn, cũng giống như bạn thấy đèn đỏ vậy, dừng lại rồi bạn còn nói "Tôi dừng lại rồi, vì đèn đỏ nên tôi dừng lại" sao? Đèn đỏ thì nên dừng lại. Đối với một việc nào đó và đối với một người nào đó mà bám chặt không buông, đó gọi là chấp trước; vô trước là không có một việc gì để trong lòng cả. Vô trước không thể cho rằng cái gì cũng không có. Rất nhiều người "Không sao cả rồi, tôi vô trước, không chấp trước nữa, liên quan gì đến tôi? Việc đó có quan hệ gì với tôi?", đây lại là một sự thiên lệch, cho nên không phải là việc gì cũng không làm.
Trong «Kinh Kim Cang» có giảng "Ưng vô sở trụ, nhi sinh kỳ tâm", việc này bạn đừng để nó trong lòng, thì cái tâm mà bạn sinh ra sau đó mới là thanh tịnh. Giới Phật pháp giảng câu này, vô cùng sâu sắc, "Ưng vô sở trụ, nhi sinh kỳ tâm", đây là một cương lĩnh – một cương lĩnh vô cùng quan trọng của «Kinh Kim Cang», cũng có nghĩa là bạn không trụ tâm. Lấy một ví dụ đơn giản, bạn đã giúp đỡ người khác, bạn đừng để nó trong lòng, thì cái tâm sinh ra sau đó, chính là cái tâm thanh tịnh. Hôm nay tôi đã cứu người, tôi không cảm thấy là đã cứu người, cái tâm tôi sinh ra chính là cái tâm thuần khiết.
🙏🙏🙏 Trong quá trình dịch và chia sẻ Pháp , con có gì sai sót. không Đúng Lý Đúng Pháp . Con xin Chư Phật , Chư Bồ Tát , Chư Thần Hộ Pháp , Từ Bi tha thứ cho con .
🙏 Quý Phật tử thân mến !
Trong quá trình dịch thuật, có thể có những sai sót không tránh khỏi. Nếu quý Phật tử có bản dịch tốt hơn, xin vui lòng góp ý và đóng góp cho chúng tôi qua địa chỉ email: admin@pmtl.site
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự đóng góp của quý vị.♥️