KHỞI TÂM ĐỘNG NIỆM TỨC LÀ NGHIỆP

21/02/2020 khai thị Bạch thoại Phật Pháp : Tập 01

Chào buổi tối các đệ tử của Pháp môn Tâm Linh và các chư vị Phật hữu đến từ khắp nơi trên thế giới. Điều quan trọng nhất khi sư phụ giảng giải cho quý vị về Bạch thoại Phật pháp, là để giúp mọi người có thể khai ngộ và minh tánh.

Mỗi người trong chúng ta, khi sống trên thế gian này, đôi khi lại không nhận ra chính mình. Chúng ta có thể nhận biết được người khác nhưng lại không thể nhận biết được chính mình. Giống như một người có rất nhiều khuyết điểm mà chính họ cũng không nhận ra, chỉ đến khi người khác nhắc nhở thì họ mới dần dần nhận ra rằng: “Ôi, hóa ra tôi lại như vậy sao?”. Thực tế, nếu quý vị không thể nhận thức được bản thân, sẽ không thể tìm thấy nghiệp chướng và nhân quả trên chính mình. Vì vậy, bất kỳ ai học Phật đều phải bắt đầu bằng sự hiểu biết đúng đắn về bản thân, ngay cả chính bản thân mình còn không thể nhận biết được, không biết mình có bao nhiêu năng lượng, năng lực để làm một việc nào đó – cũng chính là nói rằng: rốt cuộc thì hôm nay quý vị có năng lực làm được đến đâu , hôm nay có thể làm được những việc gì… Quý vị phải hiểu được bản thân mới có thể hiểu được người khác. Vậy nên, một người mà ngay cả trên bản thân mình có những năng lực gì cũng không biết, thậm chí không biết mình có thể làm được những gì, thì làm sao hiểu được Phật pháp đây? Vậy nên, chỉ khi thực sự học được cách nhận biết về bản thân, thì ở đời này quý vị mới có thể hoàn thiện được chính mình. Không chỉ đơn giản nói rằng làm Phật, mà ngay cả làm người cũng cần phải hiểu rõ chính mình---Mình có bao nhiêu khuyết điểm? Mình có dễ bị ảnh hưởng bởi lời người khác nói không? Mình có thói quen truyền lời nói của người khác qua lại hay không? Mình có thường bắt tay vào làm một việc khi chưa thật sự hiểu rõ về nó không? … Những điều này chính là những thiếu sót và khuyết điểm của con người.

Vậy nên một người thực sự học Phật phải hiểu rõ bản thân thì mới kiểm soát được chính mình, sau khi đã làm chủ được bản thân, mới có thể đạt đến trạng thái vô ngã – Vô ngã chính là quên đi bản thân. Vì vậy, người học Phật phải sẵn sàng chịu khổ, luôn nghĩ cho người khác, làm mọi việc vì chúng sinh. Cũng giống như người mẹ trong gia đình, trong tâm lúc nào cũng nghĩ đến con cái, luôn lo lắng cho người khác, vì vậy người mẹ đã phải chịu nhiều vất vả. Nhưng chính vì trong lòng bà luôn nghĩ đến người khác nên mới được người ta tôn trọng. Thực ra, một người biết nghĩ cho người khác đã tự nhiên đạt đến một cảnh giới vô lượng. Khi quý vị kết bạn, nếu một người khi cất lời đều chỉ nói về bản thân mình - nói về cảm xúc của họ và nói bản thân họ như thế này như thế kia, thì người đó chưa đạt được cảnh giới vô lượng.

Chỉ khi buông bỏ bản thân, chúng ta mới thực sự thấu hiểu chúng sinh. Ngày xưa có nhiều đệ tử học Phật từ Sư phụ của họ, ngày ngày ngồi thiền, tụng kinh, lễ lạy, rồi hỏi Sư phụ: “Con như thế này có thành Phật được không?”. Vị Sư phụ nói với đệ tử rằng: “Con ngồi thiền cũng không thành Phật được, tụng kinh cũng không thành Phật được”. Thế nên nhiều đệ tử hỏi Sư phụ: “Vậy thì làm sao con có thể thành Phật được đây?”. Sư phụ nói rằng: “Phật chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân mình sẽ thành Phật”. Đạo lý này muốn nói với chúng ta rằng: Hãy cứ gieo trồng mà đừng mong cầu thu hoạch. Có rất nhiều người tại sao lại trở thành một người được người khác tôn kính? Người học Phật làm sao có thể khiến bản thân mình trở thành Bồ Tát? Bởi vì họ vô ngã. Họ chưa bao giờ nghĩ: “Hôm nay tôi làm những điều này vì tương lai của tôi, hay vì danh vì lợi của tôi...” bởi vì họ đã buông bỏ tất cả.

Không có ngã tướng mới có được Phật tướng. Một người ích kỷ thì làm sao có được Phật tướng đây? Cho nên Đức Phật chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thành Phật, nhưng cuối cùng Ngài đã trở thành Phật. Một người lương thiện chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng người khác, nhưng cuối cùng họ lại trở thành một người được người khác kính trọng. Đức Phật đã từng nghĩ về điều gì? Đức Phật chỉ nghĩ: “Làm thế nào để cứu độ chúng sinh? Làm sao để bố thí cho người khác? Làm sao để người khác có được trí tuệ và Bát Nhã trong tâm hồn?”. Chư Phật và Bồ Tát mỗi ngày đều nghĩ về cách làm sao để giúp đỡ cho người khác, làm sao để tạo điều kiện thuận lợi cho chúng sinh. Nếu chúng ta mỗi ngày đều biết buông bỏ bản thân, nghĩ nhiều hơn cho người khác, luôn tận tâm phục vụ người khác, và luôn tự nhủ rằng: “Tôi nên làm nhiều hơn cho họ, tôi nên giúp đỡ họ, tôi nên gánh vác trách nhiệm”. Rồi từng ngày, chúng ta âm thầm cống hiến mà không khoe khoang, từ từ hiểu được trách nhiệm, bao dung, tha thứ. Trong quá trình học Phật mà không còn bất kỳ dục vọng hay ham muốn nào, đó chính là vô dục. Người biết cho đi nhưng không có mong cầu gì thì người đó chính là một vị Bồ Tát trong tương lai.

Là con người, bất kể chúng ta làm gì, đừng cứ mãi suy nghĩ rằng: “Tôi có thể làm gì, sau này tôi sẽ trở thành ai và tôi muốn đạt được điều gì”, tất cả mọi thứ đó đều là giấc mộng ảo ảnh. Trên thế gian này, chỉ khi chúng ta chân thành đối xử với chúng sinh, chân thành yêu thương chúng sinh và chân thành khoan dung với người khác, thì chúng ta mới có thể buông xả hoàn toàn tâm Phật trong mình. Khi đó, chúng ta sẽ nhận được Phật tính từ chúng sinh, bởi vì chính chúng ta đã đánh thức Phật tính trong họ. Rất nhiều người mỗi ngày đều nói: “Tôi muốn thành Phật, tôi muốn một kiếp tu thành, tôi muốn cầu được... tôi muốn có được một kiếp tu thành và có thể thay đổi bản thân”, nhưng thực ra ngay cả chư Phật cũng chưa từng có những mong cầu này. Vì dù trong bất kể việc gì, Phật cũng không có mong cầu gì đối với chúng ta. Vậy nên, khi làm việc, làm người, chúng ta cũng đừng lúc nào cũng chỉ tính toán cho bản thân mình. Những người thực sự có thể nghĩ cho người khác và sống vì người khác thì nguyện lực sẽ sinh khởi. Quý vị nói xem có rất nhiều người họ có nguyện lực hay không? Nguyện lực ở đâu? Nguyện lực ở trong tâm. Nguyện lực không phải là điều để nói với người khác, mà là sự âm thầm gieo trồng bằng tấm lòng chân thành.

Có câu “Hành nguyện chi đạo”: Hôm nay quý vị có nguyện lực, nhưng quý vị còn phải thực hành nó, chỉ khi quý vị hành nguyện thì quý vị mới có thể tu thành Chánh quả. Phật chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thành Phật, Phật cũng chưa từng nghĩ rằng mình phải giúp đỡ người khác, nhưng mỗi ngày Ngài lại đang làm những việc của Phật, cứu độ chúng sinh. Như vậy thì làm sao mà Ngài không thành Phật được? Con người cũng vậy, nếu muốn trở thành một người tốt, chỉ cần mỗi ngày làm việc thiện, không cần phải nghĩ “mình là người tốt”, thì chẳng phải quý vị đã là một người tốt rồi sao? Vậy công đức từ đâu mà có? Chính là từ sự âm thầm gieo trồng.

Một người có thể buông bỏ những thói xấu của bản thân, buông bỏ tham, sân, si trong tâm, thực chất chính là đang tinh tấn tu hành trên con đường của Phật.

Thông thường khi người học Phật, lễ bái Phật là vì có mong cầu, nếu quý vị cầu xin thì có nghĩa là quý vị muốn đạt được thứ gì đó, như vậy quý vị sẽ sinh ra tâm được mất. Hôm nay cho dù làm việc thiện gì tôi cũng không mong cầu. Tôi cảm thấy học theo Bồ Tát là điều nên làm, học Phật là điều nên làm, cống hiến cho người khác cũng là điều nên làm, tôi không đặt ra bất kì điều kiện gì để trao đổi, nếu không, tôi sẽ không thể đạt được Phật quả. Tại sao nhiều người cho đi mà không nhận lại được gì? Bởi vì khi họ cho đi họ lại nghĩ muốn được nhận lại. Nếu một người có thể nhận lại được ngay lập tức, thì thực chất bởi vì họ đã buông xả hoàn toàn. Phật chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận bất cứ thứ gì của chúng ta, nhưng Ngài luôn giúp đỡ chúng ta, đây chẳng phải là phước báo của chúng ta sao? Chẳng phải đó là công đức mà chúng ta đã tạo ra và được Phật gia trì sao? Cho nên làm người phải tích lũy vô lượng đức để đạt được vô lượng phước. Vô lượng đức từ đâu mà có? Đó là giữ giới. Vô lượng đức từ đâu mà đến? Đến từ sự cống hiến không có tư tâm, khi một người cống hiến mà không có chút tư lợi nào thì người đó đã có được đạo đức.

Người học Phật cần không vì bản thân mà sống, phải biết làm người tốt và giúp đỡ người khác nhiều hơn. Khi quý vị vô tư giúp đỡ người khác, chẳng lẽ quý vị không nhận được gì sao? Có một số lý luận bên ngoài nghe có vẻ như là là sáo rỗng, nhưng nếu muốn đạt đến cảnh giới vô ngã vô tư lợi thật không dễ dàng gì! Tuy nhiên,  trong cuộc sống lại có rất nhiều người đang âm thầm làm những việc vô tư vô ngã. Đây là điều mà Sư phụ thường nói với quý vị, một người mẹ “vô ngã”, bà tận tâm chăm sóc con cái, gia đình mà không có chút tư tâm nào, không mong cầu nhận lại điều gì từ gia đình. Bà chỉ biết hy sinh không ngừng, đó chính là sự vô tư và vô ngã của người mẹ. Vậy nên, các bà mẹ trên thế gian rất được tôn kính và được gọi là những bà mẹ vĩ đại. Khi một người cho đi một cách vô tư, thì họ sẽ phá vỡ được ngã tướng của chính mình. Cũng giống như những người làm nhiều việc thiện, người ta nói: “Cậu làm nhiều việc thiện như vậy, công đức vô lượng!” “Đâu có, tôi đâu có làm gì đâu, tôi không có công và cũng không có đức”. Kỳ thật, họ có được công đức không? Có. Họ có cần thiết tự mình nói ra không? Đây cũng là một cách học Phật và học làm người.

Công và đức là khởi tâm động niệm trong nội tâm quý vị. “Công” của quý vị từ đâu mà có, quý vị vừa nghĩ đến giúp đỡ người khác thì quý vị đã có được “công”. “Tôi muốn đi giúp anh ấy, tôi muốn đi giải cứu anh ấy, tôi muốn đi hỗ trợ anh ấy.” Đây chính là “công”. Khi quý vị thực sự đi làm điều đó thì “đức” của quý vị sẽ đến, bởi vì đạo đức của quý vị khiến quý vị cho đi thời gian và hy sinh lợi ích của bản thân, vì lợi ích của người khác, quý vị sẽ có được cảnh giới vô tướng. Không vì bản thân, chỉ vì người khác, chứng tỏ rằng trong ý thức bên trong của quý vị đã có giới đạo. Giới đạo là gì? “Giới” là giới luật, và “Đạo” là Phật đạo. Một người muốn thành tựu Phật đạo thì phải giữ giới. Khi quý vị biết chế ngự những ham muốn ích kỷ của mình để giúp đỡ người khác, thì quý vị đã có được giới đạo.

Rất nhiều người trong cuộc sống, trong hành động, có quá nhiều tâm tư cá nhân và những tâm tư lộn xộn. Mỗi ngày họ có quá nhiều tham cầu, vọng tưởng và vọng niệm, muốn cái này, cầu cái kia, mà cơ bản là không thể kiểm soát được những khởi tâm động niệm của mình. Thế nào là 'khởi tâm'? Khi người khác nói với quý vị một việc gì đó, và tâm quý vị dao động, đó gọi là 'khởi tâm'. Thế nào là 'niệm'? Khi nhìn thấy món ăn ngon, đồ vật đẹp, quý vị muốn chiếm hữu, thì liền xuất hiện động niệm; khi không hiểu rõ một vấn đề, sẽ có những tạp niệm xuất hiện. Khi một người khởi tâm động niệm, thực ra họ đã đang hành động dựa trên nhân quả.

Nhân quả rất nghiêm khắc, nó là một cái bóng không thể xóa nhòa. Một người không có tâm thanh tịnh chắc chắn sẽ gieo nhân và nhận quả. Chúng ta ngày nay thường hay nói 'kết quả như thế nào?' Kết quả thế nào thì quý vị là người tự hiểu rõ nhất. Hôm nay quý vị ăn cắp đồ, kết quả là bị người khác bắt được; hôm nay quý vị nói xấu người khác, kết quả là bị người khác mắng mỏ. Kết quả chính là quả đã kết thành, nếu quý vị tạo thiện nhân, thì sẽ có thiện quả; nếu quý vị thanh tịnh, thì sẽ có quả thanh tịnh; hôm nay quý vị viên dung, sẽ có quả viên dung; nếu quý vị thật sự giữ giới, quý vị sẽ nhận được quả giới. Một người giữ giới tốt, sẽ luôn có người nói với họ rằng: 'Bạn giữ giới thật tốt.' 'Làm sao bạn không nổi giận?' 'Làm sao bạn có thể buông bỏ được?' 'Làm sao bạn có thể nghĩ thông suốt mọi chuyện, và buông bỏ được?' Thực ra, người này rất rõ ràng trong lòng, vì hôm nay là hôm nay, ngày mai là ngày mai. Hôm nay và ngày mai có giống nhau không? Không giống. Ngày mai và tuần sau có giống nhau không? Không giống. Tuần sau và tháng sau có giống nhau không? Không giống. Tháng sau và năm sau có giống nhau không? Cũng không giống. Tất cả đều đang thay đổi vậy nên gọi là vô thường.

Con người chúng ta ngu dốt ở chỗ, khi chúng ta không thể hiểu được thì lại càng cố gắng khoan sâu vào bên trong và cố gắng hết sức để suy nghĩ về nó. Chúng ta mỗi ngày đều phạm giới vì khởi tâm động niệm. Quý vị nói xem, có ngày nào quý vị không phạm giới không? Khi quý vị đang lái xe, thấy một cô gái đẹp liền nhìn nhiều một chút thì đó là phạm giới; nếu hôm nay quý vị nhìn thấy một chàng trai đẹp, và nhìn thêm chút nữa, đó là phạm giới. Hôm nay quý vị là một người học Phật, quý vị cảm thấy rằng mình nên lấy nhiều hơn một chút, đó cũng là phạm giới. Tất cả mọi thứ đều do khởi tâm động niệm của chính mình gây ra.