TẬP 3: DANH LỢI ĐỀU LÀ VÔ THƯỜNG

Sư phụ đã nói với quý vị, hiện nay trái đất thường xuyên sinh bệnh, việc này đã không còn là vấn đề quý vị có thừa nhận hay tin tưởng hay không nữa. Giống như một con người vậy, tỷ lệ phát bệnh của nó có cao không? Ba ngày năm bữa chỗ này xảy ra tai nạn, chỗ kia xảy ra họa hại, thì tương đương với cơ thể một người chỗ này sinh bệnh, chỗ kia sinh bệnh, khắp người đã bắt đầu không ổn rồi. Úc châu là miền đất lành, nhưng Úc châu cũng có kẻ xấu, kẻ xấu quá nhiều, ác nghiệp quá nặng thì sẽ hình thành ác duyên, ác khí. Trận động đất lớn nhất trong lịch sử nước Úc là ở thành phố Perth thuộc Tây Úc. Quý vị thử nghĩ xem, quý vị muốn làm người tốt hay muốn làm người xấu? Khi tai nạn đến bên mình, người tốt thì được ở lại, người xấu thì phải đi. Thế nhưng, thói xấu lớn nhất của con người là “không thấy quan tài không rơi lệ”, thật sự biết mình sắp chết rồi vẫn không tin. Giống như rất nhiều người sau khi mắc bệnh ung thư vẫn còn nói “tôi sẽ không bị đâu”, chính là đạo lý này. Hy vọng con người nhất định phải tự biết giữ mình.

Khi sống trên thế gian này, quý vị cần phải suy nghĩ nhiều hơn một chút: ta sống là vì cái gì? Tại sao ta lại đến đây? Tuy nhiên, vấn đề này không phải học sinh trung học hay sinh viên đại học bình thường có thể giải đáp được. Từ tôn giáo, từ Phật giáo mà nói, ta sống là vì điều gì? Quý vị đến với thế giới này, thực chất là để cho quý vị một sự lựa chọn siêu sinh thoát tử, tức là để quý vị có thể siêu thoát khỏi vòng sinh tử trong đời này, để kiếp sau không cần phải trở lại nữa. Nhưng có nhiều người hiểu được điều đó không? Họ cho rằng đến đây chỉ để ăn uống, vui chơi hưởng lạc. Lấy một ví dụ, con người đến nhân gian giống như đến một khách sạn, ví như đi du lịch Mỹ chín ngày. Mua rất nhiều đồ, cắm bình hoa cho đẹp, mua đàn piano, mua máy giặt, rồi rất nghiêm túc coi đó là nhà của mình, nhưng vài ngày sau lại phải rời đi. Nhân gian này vốn dĩ cũng không phải là nhà của quý vị, chỉ là tạm thời mà thôi. Thế nào là tạm thời? Cái gì không thể vĩnh viễn thì gọi là tạm thời, cái gì có thể giữ mãi được thì mới gọi là vĩnh viễn. Trong Phật pháp gọi là “vô thường”. Cho nên nhân gian vốn dĩ không có thứ gì là lâu dài, ở nhân gian không có một điều nào là trường cửu cả. Vì vậy mọi người cần phải nhìn nhận những thứ của nhân gian này nhẹ hơn, nhạt hơn. Thế nhưng hiện tại hằng ngày làm người, lại coi trọng vật chất đến như vậy, không buông bỏ được. Không nên vì danh vì lợi. Hoằng pháp hiện nay cũng cần phải khiêm tốn, cứu người cũng phải khiêm tốn. Người tốt thì có thể cứu được, kẻ xấu thì không cứu nổi. Nếu phô trương thì chẳng phải là cứu người, mà là đang đánh mất công đức. Vì danh vì lợi thì sự việc sẽ hỏng hết. Rất nhiều người gặp chuyện chính là vì danh và lợi. Ví dụ hôm nay ta muốn làm việc này, bỏ tiền ra mua chức quan. Thực chất, vì danh vì lợi chính là điều hại chết người. Cho nên Sư phụ hy vọng sau này quý vị thật thà cứu người, thật thà tu tâm, đừng theo đuổi danh lợi. Vì danh vì lợi thực chất chính là tham, sân, si.

Sư phụ nói với quý vị, hiện nay trái đất này thật sự đã xảy ra vấn đề, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, mà chính là do con người tự mình hủy hoại. Vì vậy, hôm nay còn có thể sống, có thể nghiêm túc tu tâm niệm kinh, thì không chừng qua một thời gian nữa ngay cả cơ hội tu tâm cũng sẽ không còn. Con người nói đi là đi, rất nhanh chóng. Có thể sống thêm một ngày thì phải cảm ơn Quán Thế Âm Bồ Tát, đừng tiếp tục nghĩ đến những kế hoạch viển vông đầy tham vọng nữa. Chỉ có một nguyên lý, đó là làm người thật tốt, chỉ làm việc thiện, không làm việc ác. Chỉ cần thật tâm tu hành, như vậy mới có thể được bình an cát tường.

Hôm nay Sư phụ giảng cho mọi người vấn đề thứ nhất là làm thế nào để buông bỏ toàn bộ những gì thuộc về “hữu vi”. Thế nào gọi là hữu vi? “Hữu sở vi nhi hữu sở bất vi” – có việc muốn làm thì gọi là hữu vi. “Hữu sở bất vi” là để quý vị buông bỏ hết thảy những chuyện phiền não mà quý vị đã làm. Quý vị có buông bỏ được không? Thứ hai, thế nào gọi là chân tu hành? Tức là quý vị thật sự tu tập hành vi này, thật sự có được tu dưỡng đó. Lý trí chính là sự chân tu của quý vị. Một người làm bất cứ việc gì đều phải có lý trí. Nếu quý vị mang tâm phân biệt mà cho rằng đó là chân tu, nghĩa là quý vị đem tâm phân biệt, những tâm bất thiện, tùy ý theo tâm tình của mình để tìm kiếm cái gọi là chân tu, thì sẽ càng ngày càng đi xa.

Nói đến đây, Sư phụ muốn nói với mọi người rằng, quý vị đừng cho rằng mạng mệnh của con người là đã được định sẵn, điều đó là không đúng. Mạng mệnh của con người vốn không có định sẵn. Định sẵn là quý vị phải sống, nhưng quý vị lại chết; định sẵn là quý vị phải chết, nhưng quý vị lại sống. Thế nào gọi là “định sẵn”? “Định sẵn” chính là quân cờ do tự quý vị đặt vào. Có những người cao tuổi, tuổi đã rất lớn rồi, nếu còn đi tìm một người bạn đời nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, thì tức là một chân đã bước vào quan tài, và người kia cũng sẽ nhanh chóng đặt nốt chân còn lại của quý vị vào trong đó. Vì vậy cần phải biết, trên thế gian này làm bất kỳ việc gì cũng phải hành theo đạo trung dung, không nên để sự chênh lệch quá lớn. Sư phụ hôm nay muốn nói với quý vị, phân biệt tâm là gì? Phân biệt tâm chính là khi quý vị nhìn bất kỳ vấn đề nào cũng đều đem ra so sánh. Có phân biệt thì sẽ sinh ra phân biệt tâm. Làm người không nên có phân biệt tâm. Hôm nay tôi thấy người này có tiền thì lập tức cúi đầu khom lưng; hôm nay thấy quý vị là một người dẫn chương trình nổi tiếng thì tôi liền tâng bốc nịnh hót. Làm người, đừng vì quý vị là thế nào mà tôi lại thay đổi theo như vậy, điều này gọi là “tâm tùy cảnh chuyển”.

Hôm nay có một bà cụ đến, Sư phụ đã giảng cho bà rất nhiều đạo lý Phật học, bà đều hiểu rõ. Cuối cùng bà nói với Sư phụ: “Bởi vì bây giờ vị sư phụ mà con đang bái rất nổi tiếng mà.” Vì ông ta có danh tiếng nên quý vị liền đi bái sao? Nếu vị sư phụ mà quý vị bái đó đi lệch lạc thì sao? Quý vị cũng vẫn bái à? Lấy ví dụ, một bác sĩ ngoại khoa cầm dao, chuyên trị tim. Khi ông ta ở tuổi 30, 40, 50 là thời kỳ nổi tiếng nhất, danh tiếng lẫy lừng. Nhưng đến khi ông ta 70 tuổi, tim của quý vị không tốt, quý vị dám để ông ta mổ tim không? Quý vị có thể nói: “Bác sĩ Vương à, ông thật sự quá nổi tiếng, con nhất định phải để ông mổ cho con.” Nhưng tay cầm dao của ông đã run rẩy, tim thì chưa mổ xong, biết đâu lại cắt mất lá phổi của quý vị. Sư phụ nói với mọi người, không thể lấy danh để chọn người. Thế nào gọi là danh? Danh từ đâu mà có? Cần danh tiếng để làm gì? Hôm nay có thể có danh, ngày mai có thể mất danh. Quý vị thử nói xem, bao nhiêu anh hùng danh nhân đã qua đi, bây giờ còn ai còn danh tiếng nữa? Cần danh gì chứ? Rất nhiều người vì muốn có danh mà mất cả mạng sống. Không được có phân biệt tâm, cũng đừng coi thường người khác.

“Chân tu hành” chính là trực tiếp chặt đứt tận gốc rễ của ác. Thế nào gọi là “chân tu hành”? “Ta thật sự muốn tu tâm, ta nhất định phải triệt để cắt đứt ác căn trong thân mình.” Rất nhiều người không biết ác căn nằm ở đâu, ác căn thực chất chính là tham, sân, si. Ví dụ hôm nay người ta khởi tâm tham, thấy người khác đeo kính râm rất đẹp, nhưng mình không có tiền mua. Hắn liền đi ăn trộm một cái kính râm, nghĩ rằng không ai nhìn thấy, đeo vào rồi đi ra, kết quả bị người ta bắt được. “Xin lỗi, con còn nhỏ, lần sau con sẽ không ăn trộm kính nữa.” Thực chất câu nói này của hắn không hề chặt đứt ác căn, hắn chỉ cắt bỏ được cái nghiệp báo và quả xấu của cái ác đó mà thôi. Tu tâm chính là phải chặt đứt tận gốc rễ, thật sự sửa cho tốt hành vi của mình. Một cái cây độc, dù quý vị có cắt bỏ lá của nó, sửa bớt cành nhánh của nó, thì nó vẫn là một cái cây xấu, quý vị vĩnh viễn không thể biến nó thành một cái cây tốt. Bởi vì độc căn còn ở bên trong, cho nên lá mọc ra vẫn là lá độc. Cũng giống như một đứa trẻ tâm tính đã xấu rồi, thì bất cứ việc gì nó làm ra cũng đều không tốt.

Chân tu hành chính là lý và trí. Một người khi phát cáu, quý vị nói với anh ta: “Anh phải lý trí một chút nhé”, tức là bảo anh ta suy nghĩ cho rõ ràng hơn. Trên phương diện quan niệm, trong bản tính, quý vị cần có chút trí tuệ, đây gọi là lý trí. Nhưng mọi người tuyệt đối không ngờ rằng, lý trí cũng là không. Lý trí gì chứ? Làm gì có lý trí thật sự? Cái lý trí đó từ đâu mà có? Lý trí được xây dựng trên những con đường mà quý vị đã đi qua, những việc mà quý vị đã từng làm, những thứ mà quý vị đã tiếp xúc trên bước đường đi tới, rồi quý vị cho rằng mình tìm ra được một đạo lý, sau đó dùng trí tuệ của mình để tô điểm, vì thế mới thành cái gọi là lý trí. Khi thực sự gặp khó khăn, người khác bảo quý vị lý trí một chút, thực chất là bảo quý vị suy nghĩ sâu hơn một chút. Nhưng cái gọi là suy nghĩ sâu này, cái lý trí đó cũng chỉ là thứ của nhân gian, cũng là không. Một người thật sự đã thông suốt thì còn có gì là lý trí hay không lý trí nữa? Bởi vì vốn dĩ tôi đã rất lý trí, vốn dĩ tôi không cần phải khống chế cái gọi là lý trí, cho nên bất cứ chuyện gì đối với tôi cũng vô ngại. Những vị hòa thượng buông bỏ gia đình, vào núi tu hành, mỗi ngày chỉ quét sân, niệm kinh, chẳng nghĩ ngợi gì hết, họ chính là đã có cảnh giới. Quý vị nói xem, họ có cần dùng đến cái gì gọi là lý trí không? Chẳng phải họ đã đạt đến chỗ không rồi sao? Hòa thượng chẳng phải là tứ đại giai không sao?