BTPP(12Q) -Quyển 3-Tập 30: Chỉ có nhẫn nhục mới có thể tinh tấn
Sư phụ từng nói rằng, sau khi bước sang năm Dần, sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra. Vì sao? Đây chính là “thiên thời”. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa thực chất là sự vận hành của trời, đất và con người. Hổ là một linh vật rất mạnh mẽ, nên những người cầm tinh con hổ, dù là nam hay nữ, thường có số mệnh cứng cỏi. Năm Dần thường mang đến nhiều khó khăn cho nhân loại.Sư phụ đã giảng về những vấn đề này trong các buổi trước. Nhưng con người cần phải kiên nhẫn và tu dưỡng ngay cả trong hoàn cảnh khắc nghiệt. Thiên thời không quan tâm đến hoàn cảnh cá nhân, thời gian vẫn tiếp tục trôi. Khi luân hồi đến một năm tốt, mọi người sẽ vui vẻ; nhưng nếu gặp phải một năm xấu, ai cũng sẽ cảm thấy khó khăn.
Nhiều người từng hỏi sư phụ:“Lư Đài Trưởng, nếu sống ở một nơi không may mắn, liệu ai cũng sẽ gặp xui xẻo không?” Ta trả lời : Cơ bản là vậy.“Những người có cùng con giáp, họ có số phận giống nhau không?” câu trả lời: Về cơ bản là có, chỉ khác nhau ở mức độ ảnh hưởng.
Ví dụ như trận động đất ở Vấn Xuyên, Tứ Xuyên, hàng chục vạn người thiệt mạng, nhưng cũng có những người may mắn sống sót, dù ở ngay vùng bị ảnh hưởng nặng nề. Những người có con giáp kém may mắn thường có số phận gian nan hơn. Điều này là không thể thay đổi.
Ngày nay, y học phát triển, cha mẹ có thể chọn sinh mổ để tránh cho con sinh vào con giáp không tốt. Nhưng quý vị nghĩ có thể thay đổi hoàn toàn vận mệnh của đứa trẻ sao? Thực tế, dù có thay đổi con giáp nhờ sinh mổ, nhưng số mệnh của người đó vẫn có thể gian truân. Điều này liên quan đến giờ sinh, cũng như nghiệp chướng từ kiếp trước. Sư phụ chỉ đưa ra ví dụ để quý vị hiểu rằng, quan trọng nhất vẫn là tu hành tinh tấn!
Tướng mạo của một người rất quan trọng. Quý vị hãy quan sát, trong số các đệ tử của sư phụ, những ai tu tâm càng ngày càng thiện lương, thì diện mạo của họ cũng ngày càng tốt đẹp. Ngược lại, nếu tu hành không tốt, thì nét mặt cũng sẽ thay đổi.Sư phụ nói cho quý vị biết: Tu tâm có thể bù đắp tướng mạo, tướng tùy tâm mà chuyển. Rất đơn giản: Người xấu thì có tướng xấu, người tốt thì có tướng tốt.
Tuy nhiên, có hai trường hợp không thể đánh giá ngay được:Người vốn dĩ xấu, nhưng bắt đầu học Phật, bắt đầu thay đổi, lúc đó diện mạo chưa hoàn toàn thay đổi. Khi quý vị nhìn họ, có thể vẫn thấy gương mặt không thiện lành, nhưng thực chất họ đã bắt đầu chuyển hóa.Người vốn có gương mặt hiền lành, nhưng lại bắt đầu sa ngã, tướng mạo vẫn chưa thay đổi hoàn toàn. Lúc này, họ dễ dàng làm người khác lầm tưởng, dùng vẻ ngoài ngay thẳng của mình để lừa gạt người khác.
Vì vậy, tướng mạo rất quan trọng. Người thực sự hiểu đạo lý phải biết xem tướng.Ví dụ: Nếu một người mỗi ngày lo lắng ba tiếng, thì một năm họ đã sống trong lo lắng bao nhiêu thời gian? Nhìn lướt qua gương mặt họ sẽ thấy đầy vẻ u sầu. Người ngày nào cũng mắng chửi, nhìn vào đã thấy khuôn mặt đầy sát khí.Tướng tùy tâm sinh. Người có lương tâm tốt, tướng mạo cũng trở nên tốt đẹp. Người có lương tâm xấu, diện mạo cũng xấu dần đi!
Rất nhiều đệ tử sau một thời gian tu hành sẽ dần biết cách quan sát tướng mạo của người khác.Khi có một người phụ nữ hoặc một người đàn ông bước vào, quý vị có thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá xem họ là người tốt hay xấu.Sư phụ không dạy quý vị điều này vì sợ quý vị sinh tâm phân biệt. Khi đi cứu người, nếu thấy tướng mạo của họ có chút xấu xí hay khó coi mà quý vị không muốn giúp, thì quý vị đã đánh mất cơ hội cứu độ họ. Đừng nhìn tướng mà đánh giá con người, hãy nhìn vào bản tính thực sự của họ.
Bây giờ sư phụ dạy quý vị nhìn tâm người, chứ không phải nhìn tướng người.Tết vừa qua, nhiều chuyện sẽ bắt đầu xảy ra, phiền phức cũng sẽ kéo đến. Nào là thiên tai, nào là khó khăn, sư phụ có cần nói trước hay không, có linh ứng hay không, điều đó không quan trọng. Quý vị hãy tự biết mà lo cho mình.Sư phụ đã nhiều lần nhắc nhở quý vị: Thiên thời không còn thuận lợi, lòng người quá ác. Bây giờ, cứu người phải nhanh chóng hơn, phải bỏ ra nhiều công sức hơn, không thể giống như trước đây nữa. Nếu quý vị muốn tiến bộ, thì phải buông bỏ rất nhiều thứ. Nếu không thể buông bỏ, quý vị sẽ tiến bộ rất chậm, bị ràng buộc, làm chậm quá trình tu tập.Ví dụ, nếu muốn thi đậu đại học, quý vị phải bớt ngủ lại. Tu hành cũng như vậy, nếu không bỏ công sức, làm sao có thể tiến bộ?
Mỗi năm, sư phụ dành toàn bộ tâm huyết vào việc tu hành và cứu độ chúng sinh, cho đến tận hôm nay. Ngày nào sư phụ cũng làm việc, ngày nào cũng giảng pháp. Có bao nhiêu người thực sự lo lắng cho sư phụ? Có bao nhiêu người từng nói: “Sư phụ, đừng quá vất vả cứu người nữa, sức khỏe của ngài không tốt, ngay cả bữa cơm cũng không thể ăn ngon lành, vậy làm sao có thể cứu người?”
Nếu một người bắt đầu tu hành sớm, đến tuổi già nghiệp chướng đã trả hết, thì sẽ không còn đau bệnh khổ sở. Nếu quý vị thực sự muốn tốt cho gia đình mình, thì đừng chỉ nhìn vào lợi ích nhỏ trước mắt.Những người xuất gia như hòa thượng, ni cô, khi rời bỏ thế tục, họ đều phát đại nguyện, có tinh thần hy sinh vô úy, từ bỏ gia đình và rất nhiều thứ khác.Tại sao các vị đại lão hòa thượng lại được nhiều người kính trọng như vậy? Bởi vì họ cũng từng có gia đình, nhưng nay họ chẳng còn gì, chỉ là một vị đại hòa thượng. Họ đem tiền cúng dường của người khác quyên góp cho những người cần giúp đỡ hơn.
Ai muốn cứu độ chúng sinh cũng đều phải hy sinh, phải đánh đổi. Nếu không chịu hy sinh, thì chỉ là phàm nhân. Nhưng nếu chịu hy sinh, chịu buông bỏ, quý vị sẽ đạt được điều lớn lao, đó chính là Bồ Tát.Nhưng phải nhớ rằng, hy sinh phải đúng đường, nếu không, sự hy sinh đó sẽ trở nên vô nghĩa.Ngày xưa, sư phụ từng sáng đi tối về, bận rộn với công việc xã hội, nhưng những gì nhận lại chỉ là danh vọng hão huyền, tất cả lợi ích đều là giả tạm.Bây giờ, sư phụ cứu người, và sư phụ thật sự hạnh phúc. Mỗi khi làm chương trình giảng pháp, sư phụ đều cảm thấy phấn khởi. Khi nhìn thấy các hiền đệ tử, sư phụ cũng rất vui.
Mỗi gia đình đều có nỗi khổ riêng, nhưng phải tạm gác nỗi khổ lại, để hướng đến một mục tiêu cao hơn.Trong quá khứ, nhiều thanh niên ở vùng quê ban ngày phải làm ruộng, ban đêm mới có thời gian học bài, cuối cùng vẫn thi đỗ đại học và thay đổi cuộc đời.Dù trong những năm tháng đó, họ chịu rất nhiều khổ cực, nhưng cuối cùng họ đã đạt được thành quả và thành công.Cũng giống như bao người từng liều mình xông pha trận mạc, đổi lấy địa vị quan chức, nhưng sau đó lại đánh mất danh dự, rồi rơi vào cảnh tù tội.Cuộc đời này, tất cả những gì quý vị có đều là do chính quý vị tạo ra.Dù là đúng hay sai, cũng đều phải trả giá. Trên đời này, không có gì đạt được mà không cần đánh đổi!
Bồ Tát dạy rằng, cõi người chính là cõi của phiền não. Khi quý vị sinh ra, vừa cất tiếng khóc chào đời, phiền não đã bắt đầu và kéo dài đến tận lúc chết. Ai có thể thoát khỏi phiền não đây? Quý vị luôn nghĩ: “Chờ con cái lớn, tôi sẽ thế này thế kia.” “Chờ tôi đi làm, tôi sẽ thế này.” “Chờ tôi kết hôn, tôi sẽ thế nọ.” “Chờ mọi thứ yên ổn, tôi sẽ làm gì đó.” Nhưng bao giờ mới thực sự yên ổn? Vừa mới tạm ổn một chút, thì sức khỏe lại có vấn đề. Khi con cái lớn hơn một chút, quý vị nghĩ có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, chúng lại phải đối mặt với chuyện thi cử. Vậy thì bao giờ mới hết bận rộn? Đến khi trở thành một bà cụ, sắp qua đời, vẫn còn phải giúp trông cháu. Biết bao người lớn tuổi sang Úc sống cùng con cái, mỗi ngày phải nhìn sắc mặt con dâu, con trai mà ăn cơm, rồi cuối cùng lại còn phải trông nom cháu nhỏ. Cả đời của con người là một chuỗi ngày bận rộn không dứt, một đời đầy gian khổ. Hôm nay tình cảm trục trặc, ngày mai gia đình xào xáo, ngày kia lại thiếu tiền bị người ta kiện tụng. Có ngày nào thực sự bình an không?Chúng ta đang sống trong một thế giới như thế nào đây? Vậy mà vẫn có người nói với sư phụ rằng: “Kiếp sau con vẫn muốn đầu thai làm người.” Có người còn nghĩ: “Kiếp này con nghèo khổ, nếu kiếp sau được sinh vào một gia đình giàu có thì sẽ tốt hơn.” Như vậy vẫn là chưa khai ngộ!
Dù quý vị là đệ tử chính thức hay chỉ là người nghe giảng của sư phụ, sư phụ luôn có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với quý vị. Dù quý vị không tu hành cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được làm tổn hại dù chỉ một chút công đức của sư phụ, vì như vậy chính quý vị đã đánh mất cơ hội của mình. Một người trưởng thành phải biết nói lý lẽ. Lý lẽ không phải do đánh đập mà ra, cũng không phải chỉ nói suông bằng miệng, mà nằm trong sự chân thành của quý vị. Nói lý lẽ thế nào đây? Dù lời nói có hoa mỹ đến đâu cũng vô ích, một người thực sự thiện lương sẽ dùng tấm lòng chân thật để thấu hiểu đạo lý, đó mới chính là chân lý.
Hôm nay, sư phụ giảng cho quý vị về tất cả các pháp. Nếu chúng ta tu tâm, tu pháp, học Phật pháp mà muốn thành công thì phải biết nhẫn nhịn. Chỉ có người biết nhẫn mới có thể thành công. Nếu không có sự nhẫn nại, sống trên đời này quý vị sẽ chẳng làm được việc gì thành công. Hôm nay quý vị chưa hiểu, ngày mai sư phụ sẽ nói lại, ngày mai chưa hiểu, ngày kia lại tiếp tục giảng.
Khi chiến tranh giải phóng Trung Quốc diễn ra, để tránh cho dân thường bị ảnh hưởng, nhiều nơi đã tự động đầu hàng. Nhiều tướng lĩnh, vì muốn bảo vệ dân khỏi sự tàn phá của bom đạn, đã kiên trì thuyết phục đối phương. Những người hoạt động ngầm không ngừng đi thương thuyết, hôm nay nói, ngày mai lại nói, ngày kia tiếp tục, cho đến khi đối phương không còn cố chấp nữa và đồng ý hòa bình giải phóng. Nhờ đó, thương vong của dân chúng giảm đi rất nhiều, các tướng lĩnh cũng tránh được tai họa, và những nỗ lực thuyết phục mới có thể thành công.
Vì vậy, phải có sự kiên nhẫn, không ngừng giảng giải, không ngừng thuyết phục, không ngừng giao tiếp. Đây chính là điều vô cùng quan trọng!
Mọi người đều biết, Bồ Tát thường giảng về Lục Độ, trong đó có một điều vô cùng quan trọng, đó là nhẫn nhục. Hôm nay, sư phụ sẽ giảng về nhẫn nhục, vì có những đệ tử không thể chịu đựng được. “Việc nhỏ không nhịn, tất hỏng việc lớn.”Khi Bồ Tát giảng về Lục Độ, đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của sự nhẫn nại.
Bồ Tát dạy về bố thí và nhẫn nhục, nhất định phải hiểu cả hai điều này. Thành bại trong việc tu tâm nằm ở chỗ có thể nhẫn nhụchay không. Tuy nhiên, một vị Bồ Tát chân chính không xem nhẫn nhục là nhẫn nhục, khi tu hành đến mức tự nhiên, không còn cảm thấy mình đang nhẫn nhịn. Nếu vẫn thấy mình đang nhẫn nhịn, đó gọi là chấp tướng.Nhẫn nhục thực sự chính là không còn cảm thấy đó là sự nhẫn nhục. Khi không còn thấy là nhục, thì cần gì phải nhẫn?Chỉ có những ai biết nhẫn nhục mới có thể tinh tấn tu hành. Nếu không nhẫn nhục được, thì không thể tiến bộ trên con đường tu tập!
Tiếp theo, sư phụ sẽ giảng cho quý vị về ba loại nhẫn nhục lớn. Hôm nay, quý vị đều là đệ tử của sư phụ, nên sư phụ có yêu cầu rất cao, không cho phép trong suy nghĩ của quý vị có bất kỳ tạp niệm nào.Một người tu hành tốt hay không không phải do chính họ có thể kiểm soát được. Vì quý vị không phải là bác sĩ, quý vị đâu biết mình đang mắc căn bệnh gì. Sư phụ chỉ ra lỗi lầm, chỉ ra khuyết điểm cho quý vị, là để quý vị biết cách sửa đổi.Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, sư phụ đều đang giúp quý vị chỉnh sửa lỗi lầm trên thân mình, điều này thực sự không dễ dàng!Sư phụ đã nói rồi, chỉ cần ai muốn học Phật, sư phụ nhất định sẽ quan tâm đến họ.Mỗi gia đình đều có những khó khăn riêng, vậy nên hãy thành tâm tụng niệm và tùy duyên mà sống.Ngồi đây không cãi nhau, chẳng lẽ trong lòng không có bực tức sao? Không mắng người, chẳng lẽ trong tâm không muốn mắng sao?
Nhất định phải thay đổi triệt để thói quen xấu của bản thân và quy y Phật pháp!
Hãy nhớ rằng, người học Phật không giống người bình thường, quý vị phải biết nhẫn nhịn, nếu không thì chưa phải là người tu hành chân chính. Muốn làm gì thì làm, không chịu nhẫn nại, đó chính là ý chí không vững, Phật tính không mạnh, tu hành kém, không nhìn thấu.Khi bị người khác chửi mắng, nếu tai nghe lọt hết vào, tâm sẽ sinh sân hận. Sư phụ đã nhiều lần dạy quý vị “pháp ngăn tai”, đừng để tai nghe những điều không nên nghe. Trong nhân gian, không nghe thấy gì chẳng phải tốt hơn sao? Nghe làm gì? Nghe rồi, thấy rồi, tự nhiên sẽ sinh phiền não.Mũi ngửi cũng sinh phiền não, miệng nói càng sinh phiền não. Phiền não đều là do tự mình tạo ra!Có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến việc tu tâm, niệm kinh của quý vị được sao? Hãy xác định con đường đúng đắn và kiên trì tu tập, về sau Bồ Tát sẽ gia hộ, giúp quý vị khai mở trí tuệ, công việc thuận lợi, mọi việc suôn sẻ.Tu tâm cũng như gieo nhân, nếu nhân không gieo đúng, quả báo xấu sẽ đến.Tại sao tôi không trồng được dưa hấu? Hãy tự tìm nguyên nhân. Tại sao người khác trồng được?Tại sao người khác có hệ tiêu hóa tốt, còn quý vị thì không? Vì quý vị ăn uống lung tung.Tại sao mọi người ghét quý vị? Vì quý vị ăn nói bừa bãi, mắng chửi lung tung.