《BTPP》Quyển 3, tập 11

Giác thụ là ngộ, ngộ đạo là giác



Khi sư phụ giúp đỡ người khác, quý vị biết không, Thầy cảm thấy bản thân mình đang nhận được điều gì đó, chứ không phải đang cho đi. Nhưng thông thường, quan niệm của con người là: "Tôi giúp quý vị, tôi mua đồ ăn cho quý vị, đó là tôi đối tốt với quý vị, và như vậy là tôi đang cho đi." Hiện nay, con người thường muốn được đáp trả. Đây chính là cảnh giới.


Khi cảnh giới khác nhau, lúc quý vị giúp đỡ người khác, trong lòng quý vị cũng sẽ không vui. Vì sao? Vì khi giúp đỡ người khác, quý vị có suy nghĩ: "Trời ơi, tôi đã làm nhiều như vậy, mà người ta lại không hiểu cho tôi. Tôi là làm miễn phí cho họ đấy." Nói như vậy, mặt mày liền sa sầm, đúng không? Phải hiểu rằng, giúp đỡ người khác chính là quý vị đang tự nhận được điều tốt lành. Quý vị có biết giúp đỡ người khác, quý vị nhận được bao nhiêu không? Quý vị nhận được chính là trí tuệ vô hạn.


Bởi vì khi một người giúp đỡ người khác, thứ mà người đó nhận lại được là trí tuệ, là sự giác ngộ. Quý vị có biết rằng, khi quý vị giúp đỡ người khác, người ta biết ơn quý vị đến nhường nào không? Khi quý vị cần sự giúp đỡ, người khác sẽ đến giúp đỡ quý vị—"một bên gặp khó, tám phương trợ giúp."


Sư phụ muốn nói với quý vị, khi đạt đến cảnh giới cao hơn này, quý vị sẽ tìm thấy con đường từ bi, chính là con đường này. Tu đạo chính là tu con đường này. Quý vị hiểu được đạo lý này, quý vị mới có thể tìm thấy con đường này. Nếu không hiểu được đạo lý, quý vị sẽ không có con đường này, hiểu chưa?


Rất nhiều người khi mất việc thì cảm thấy rất đau buồn, nhưng họ không biết rằng, một công việc tốt hơn đang chờ đợi họ. Nhiều người khi gia đình tan vỡ thì đau khổ, nhưng họ không biết rằng, một gia đình tốt hơn đang chờ đợi họ. Nhưng điều này còn phải xem quý vị có phước báo hay không, có đạo đức hay không, và xem quý vị có đang tu hành chân thật hay không. Nếu là tu hành chân thật, Bồ Tát sẽ giúp quý vị giải quyết vấn đề.


Lý thuyết và cảnh giới phải đồng nhất.


Nói cách khác, nếu quý vị học Phật nhưng chỉ học lý thuyết mà không có cảnh giới, quý vị sẽ không học được điều gì từ Bồ Tát. Vì vậy, rất nhiều người bận rộn cả ngày, học rất nhiều lý thuyết, miệng nói ra một loạt các lý luận Phật học, nào là Phật này, Bồ Tát kia, kinh này, kinh nọ... nhưng đó là học lý luận Phật học, chứ không phải đang học Phật.


Nếu cảnh giới của quý vị không đạt được đến cảnh giới của Bồ Tát, quý vị nói mình đã học, vậy học có ích gì? Quý vị phải hiểu một đạo lý: chúng ta học Phật, học Bồ Tát không chỉ là đọc kinh, mà là học cảnh giới của Phật, của Bồ Tát. Lý thuyết của Phật Bồ Tát ở trên cảnh giới này.


Thế nào gọi là cảnh giới? Cảnh giới là thứ không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, nó là nền tảng lý luận, thông qua tư duy để trưởng thành từng bước, mới trở thành cảnh giới.


Quý vị phải nhớ, nhất định phải học và áp dụng. Học mà không áp dụng thì cũng như không học.


Giác thụ rất vi tế, còn ngộ đạo thì khó thay đổi.


Ví dụ đơn giản: quý vị đều từng có kinh nghiệm yêu đương. Khi có người thích quý vị, dù người đó đứng sau lưng quý vị, quý vị cũng cảm nhận được hơi thở của họ, cảm nhận được ánh mắt họ đang nhìn quý vị. Đây gọi là "rất vi tế," quý vị hiểu không?


Khi quý vị cảm nhận được mình đang quỳ trước Quan Thế Âm Bồ Tát, cảm nhận Bồ Tát đang dõi theo mình, đang quan tâm mình, đây chính là giác thụ.


Khi mạnh mẽ cảm nhận được ánh sáng trong tâm, có nghĩa là khi một người học Phật, tu tâm, họ sẽ có một loại ánh sáng mạnh mẽ, giống như họ đã hiểu ra. Ví dụ, có người nhìn bên ngoài có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng lại nói: "Tôi học Phật rồi, giờ tôi đã hiểu, chỉ có Quan Thế Âm Bồ Tát mới cứu được gia đình tôi. Tôi bây giờ có niềm tin, dù trong nhà có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ niệm kinh thật tốt, tôi nhất định sẽ kiên trì." Đây chính là ánh sáng trong tâm họ.


Nếu không có ánh sáng này, họ sẽ thất vọng, tuyệt vọng, không tìm được phương hướng, mất đi mục tiêu của cuộc sống. Mất mục tiêu sống giống như lái xe đến đường núi mà phía trước không còn đường, có biển chỉ đường: "Phía trước không có đường." Nếu tiếp tục lái, xe sẽ rơi xuống vực, hiểu chưa?


Người học Phật cần có mục tiêu, cần cảm nhận được Quan Thế Âm Bồ Tát đang quan tâm đến mình. Nếu quý vị cảm nhận được ánh sáng mạnh mẽ trong tâm, "Tôi đã hiểu rồi," thực tế, đây chính là cảnh giới ngộ, là ngộ đạo. Nghĩa là, khi quý vị ngộ ra cảnh giới này, quý vị đã tìm thấy con đường.


Quý vị hiểu được Bồ Tát nghĩ gì, quý vị chính là Bồ Tát. Giống như quý vị hiểu con cái đang nghĩ gì, đây là yếu tố rất quan trọng để hiểu con cái. Giống như nhiều người mẹ, họ biết con mình đang nghĩ gì, vì vậy họ ngộ ra: "Vì con này, tôi không thể quá nghiêm khắc với nó, không thể quá cứng rắn." Khi hiểu được đạo lý này, quý vị sẽ tha thứ, sẽ đối xử tốt hơn với con.


Giác thụ có thể thay đổi, nhưng ngộ đạo rất khó thay đổi.


Hôm nay quý vị niệm kinh, cảm giác tốt hoặc không tốt, đây là sự thay đổi. Nhưng ngộ đạo thì không dễ thay đổi. Thế nào là ngộ đạo? Là khi quý vị đã ngộ ra đạo lý này, quý vị quyết định đi con đường này, cảm thấy con đường này là đúng, thì không dễ thay đổi.


Ngộ đạo chính là khai ngộ. Quý vị phải biến những lý thuyết sâu sắc trong Phật giáo thành thực tiễn. Những lý thuyết sâu sắc của Phật Bồ Tát cần phải được áp dụng vào đời sống thực tế. Nói trên miệng dù hay đến đâu, nhưng khi gặp chuyện thật thì quý vị vẫn nhảy dựng lên.


Ví dụ, khi ở nhà, con cái gây sự với quý vị, quý vị có thể nhẫn nhịn không? Nhẫn nhịn phải xuất phát từ trong tâm, dựa vào việc quý vị đã ngộ ra đạo lý thì mới có thể nhẫn nhịn. Nếu không ngộ ra đạo lý mà chỉ kìm nén bản thân, cuối cùng cơ thể quý vị sẽ sinh bệnh, nào là bệnh tim, huyết áp cao đều sẽ xuất hiện.


Sư phụ rất thích kể những ví dụ trong cuộc sống thực để giảng giải cho quý vị, giống như khi một người bị ho, trong lòng nghĩ: "Tôi không muốn ho, tôi phải nhịn, phải kìm lại, kìm lại," nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà ho "khụ, khụ, khụ...". Quý vị không thể nhịn được, bởi vì quý vị không hiểu nguyên lý y học bên trong. Làm người cũng giống như vậy, phải hiểu được đạo lý thì mới có thể tự kiểm soát bản thân. Nếu không hiểu được đạo lý này, dù quý vị cố gắng kiểm soát bản thân, thì làm sao có thể kiểm soát được? Đây chính là sự giác ngộ.


Sau đó, sự kết hợp giữa bên trong và bên ngoài có thể dẫn đường, giúp quý vị đạt được sự chứng ngộ. Nói cách khác, khi chúng ta học Phật, học Bồ Tát, học Phật pháp, cần phải có sự hòa hợp giữa nội tâm và hành vi bên ngoài. Tức là, ngoại hình của quý vị trông khiêm tốn, thì nội tâm cũng phải thật sự khiêm tốn.


Quý vị nhìn xem, ngày nay có bao nhiêu người sống giả tạo. Khi gặp người khác, trên mặt luôn tươi cười: "Ôi, chào anh, lâu quá không gặp, nhớ anh quá..." Nhưng khi quay lưng lại, khuôn mặt lập tức thay đổi. Sự thay đổi này thật nhanh! Lòng dạ của người đó và hành vi của họ không đồng nhất. Nếu quý vị thực sự thích một người, thì tấm lòng và hành động của quý vị phải đồng nhất. Nếu không, làm những việc bề ngoài như vậy còn chẳng bằng không làm.


Sau khi nghe tôi nói như vậy, có thể có người trong lòng nghĩ: "Đúng vậy, tôi chính là như thế, tôi không thích người này, thì tôi chẳng thèm giả vờ." Nhưng sư phụ muốn nói với quý vị rằng: Dù quý vị không thích người đó, cũng phải học cách thích họ. Tại sao? Vì họ là chúng sinh. Chúng sinh chính là cha mẹ của chúng ta, là con cái của chúng ta, là tất cả mọi thứ của chúng ta. Chúng ta cũng là một phần của chúng sinh, vậy tại sao lại không thích họ?


Nếu quý vị không thích một người, điều đó chứng tỏ quý vị còn có tâm phân biệt, và quý vị chưa học Phật đến nơi đến chốn. Quý vị hiểu chưa?


Thế nào là chứng ngộ?


Chứng ngộ chính là tôi đã chứng thực được và tôi đã ngộ ra. Tôi đã chứng thực rằng con đường Tâm Linh Pháp Môn của Lư Quân Hoành thực sự tốt, tôi ngộ ra đạo lý này, và tôi muốn học hành nghiêm túc, tu hành nghiêm túc. Đây chính là chứng ngộ.


Vì vậy, ngộ đạo không nằm ở bên ngoài, bên trong, ở giữa, hay đâu cả. Tại sao cần ngộ đạo? Ngộ đạo chính là ngộ ra rằng: "Hóa ra là đạo lý này, hóa ra là đạo lý kia, toàn bộ đều sai cả." Ngộ đạo không nằm ở bên trong, bên ngoài, hay ở giữa, mà nằm trong chân lý bất biến.


Nói cách khác, nếu quý vị hiểu được rằng đạo lý này là bất biến, thì đó chính là ngộ đạo. Ví dụ, Quan Thế Âm Bồ Tát luôn luôn cứu giúp chúng ta. Khi chúng ta niệm kinh, Bồ Tát sẽ quan tâm đến chúng ta. Điều này là chân lý bất biến, đúng không?


Chúng ta sống trên thế gian phải hiểu một đạo lý bất biến, đó là: thành, trụ, hoại, không; sinh, lão, bệnh, tử.


Khi quý vị hiểu được những đạo lý này, quý vị sẽ nắm được chân lý, và đây mới được gọi là ngộ đạo.


Ngày xưa, khi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni còn là thái tử, Ngài ngồi xe đi qua thành và thấy những người già gần đất xa trời, có người đói khát, có người bệnh tật. Thấy họ vô cùng khổ sở, lòng Ngài đau buồn khôn xiết. Đức Phật nói: "Ta nhìn thấy những người này sao mà khổ đến thế, ta phải tìm ra một con đường, một con đường giúp con người không bao giờ phải chết. Vì ta nhìn thấy họ sinh, lão, bệnh, tử, lòng ta quá đau khổ."


Kết quả là, Đức Phật đã tìm ra một con đường, chính là con đường giúp con người không bao giờ chết. Vì thân xác con người có thể chết, nhưng tinh thần và linh hồn của họ thì bất tử. Đây chính là con đường siêu thoát sinh tử, con đường tu luyện linh hồn mà Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã khám phá ra. Và đây cũng chính là sự vĩ đại của Đức Phật.


Sư phụ đang dạy quý vị điều gì?


Chính là dạy quý vị thực hiện một sự nghiệp vĩ đại, dạy quý vị ngộ ra một đạo lý, mà đạo lý này là chân lý bất biến, không bao giờ bị đánh đổ. Sinh, lão, bệnh, tử có thể thay đổi không? Thành, trụ, hoại, không có thể thay đổi không? Những bà cụ, ông cụ khi mới sinh ra đã già như vậy chưa? Vì thế, khi còn trẻ, phải nghĩ đến lúc già. Khi đã già, cần quan tâm đến những người trẻ.


Vấn đề là gì? Người già thường nghĩ về lúc mình còn trẻ đã đối xử tốt với người khác như thế nào, còn người trẻ thì lại nghĩ: "Ồ, ông/bà đã già như vậy rồi mà vẫn đối xử với tôi như thế à?" Hãy thử nghĩ xem những mâu thuẫn này, những khoảng cách thế hệ này phải vượt qua như thế nào? Cả đời bận rộn mà chẳng có được gì, cuối cùng tay trắng ra đi, đời người cứ thế đến rồi đi vội vã. Nhìn lại tuổi tác đã lớn, cơ thể không còn khỏe mạnh, có buồn không? Nghĩ đến những lúc nằm buồn bã trong đêm, quý vị sẽ nhận ra rằng, đời người thật là giả tạm.


Giác thụ chính là cảm giác hòa hợp giữa thân và tâm trong quá trình thực tu.


Cảm giác và sự tiếp nhận là sự hòa hợp giữa thân và tâm thông qua thực tu.


Con người sống trên đời thường nói một vài câu như:

"Chúng ta sống chỉ để giữ một hơi thở, tôi muốn tranh giành hơi thở này."

"Không chịu nổi nữa, tôi tức giận rồi."

Đến cuối cùng thì người đó lại nói: "Tôi không còn hơi thở nữa."


Thực ra, đó chỉ là một trường khí mà thôi. Vui vẻ chẳng phải cũng là một luồng khí sao? Buồn bã cũng là một luồng khí, đau khổ cũng là khí. Con người sống trong trường khí này. Theo cách nói của những người xem tướng số, con người sống trong "khí số."


Khí có số, khi khí đạt đến một con số nhất định thì nó sẽ hết, vì vậy mới nói "khí số đã tận." Rất nhiều nhà chiêm tinh học xưa thường xem cho hoàng đế, đến cuối cùng họ nói: "Hoàng thượng, quốc gia này khí số đã tận." Năm xưa, Từ Hy Thái hậu cũng từng nói: "Đại Thanh của chúng ta khí số đã tận."


Khí số có thể thay đổi.


Vừa rồi vẫn còn tức giận, giận dữ không chịu nổi, nhưng khi người khác nói: "Tôi không nói quý vị đâu, tôi khen quý vị mà, quý vị hiểu nhầm rồi." "À, thật vậy sao?" Lập tức cơn giận tan biến.


Có người vui sướng đến mức không kìm được: "Tôi trúng số độc đắc rồi!" Nhưng một người khác đến và nói: "Xin lỗi, số báo sai rồi." "Hả?" Lập tức thất vọng, trường khí cũng thay đổi ngay.


Vì vậy, khí là rất quan trọng.