Tập 89 QUÁN THÂN BẤT TỊNH, LÌA DỤC SINH LIÊN 13/6/2020
Luân Hồi và Niết Bàn thực chất đều giống nhau, nhưng một bên là giác ngộ, một bên là chưa giác ngộ, và chưa giác ngộ thì luân hồi, đã giác ngộ thì Niết-bàn. Như vậy, đối với những người đã chứng ngộ được Phật đạo mà nói, nếu một người đã chứng ngộ rồi, vì nguyện lực của mình mà dù cho có thể sẽ phải đối mặt với vòng luân hồi, thì họ vẫn cho rằng đó mới là Bồ Đề, “Vì tôi biết mình không thể luân hồi nên tôi mới học Bồ Đề”. Họ sẽ không bị nghiệp lực của tất cả chúng sinh lôi kéo, và sẽ không thăng trầm trong biển nghiệp. Khi con người vướng vào nghiệp chướng, đôi khi có những điều tồi tệ xảy ra, giống như bị nghiệp lực lôi kéo vậy, muốn thoát cũng không thể thoát ra được, và phải trải qua sinh tử. Vì vậy, muốn tu sửa tham ái, vô minh, tà kiến của tánh người, thì con người phải tụng kinh để chuyển đổi tư duy và ý nghĩ của mình, để công đức của bản thân được viên mãn.
Hôm nay Đài trưởng xin xen vào một câu, tại sao gọi là công đức viên mãn? Nhiều người đã làm được rất nhiều công đức nhưng chưa viên mãn. Khái niệm về chưa viên mãn và viên mãn là gì? Lấy một ví dụ đơn giản, nếu quý vị trì tụng một biến Chú Đại Bi được một nửa hoặc hai phần ba mà dừng lại, điều này được gọi là chưa viên mãn. Nếu quý vị trì tụng xong một biến Chú Đại Bi, điều này được gọi là viên mãn. Công đức cũng vậy, nếu quý vị làm công đức này một cách viên mãn thì năng lượng này có lớn không? Nếu quý vị chỉ làm được hơn một nửa công đức so với đã làm xong tất cả, hơn nữa làm có đầu có đuôi, thì loại nào có được công đức hơn? Hãy nỗ lực tu sửa đi lòng tham, và sự không chánh kiến của bản thân (đó chính là luôn nhìn người khác theo chiều hướng xấu), hãy tụng kinh và nỗ lực thay đổi quan niệm của chính mình, bằng không thì “Chết không phải là hết”, mọi người hãy ghi nhớ câu này, vậy “Chết không phải là hết” nghĩa là gì? Quý vị nghĩ rằng sau khi chết thì mọi chuyện sẽ ổn sao? Sau khi chết, có người còn phải xuống địa ngục, có người còn phải chịu trừng phạt.
Triệt ngộ có nghĩa là giải thoát khỏi sáu cõi luân hồi. Cầu xin Quán Thế Âm Bồ Tát, mới có thể thoát khỏi sinh tử. Pháp Môn Tâm Linh chính là lòng từ bi của Quán Thế Âm Bồ Tát. Dùng ngôn ngữ của thời đại này thì, cõi người chính là trạm trung chuyển để về với Phật, quý vị bây giờ đều đang ở trạm trung chuyển này. Nói theo ngôn ngữ hiện đại nghĩa là cõi người là một trạm trung chuyển trên đường đến với cõi Phật, và bây giờ tất cả mọi người đều đang ở trạm trung chuyển. Nếu làm bài thi tốt và sửa đổi tốt ở trạm trung chuyển này thì quý vị sẽ được chuyển đến thượng thiên và tiến vào cõi Phật, bằng không có thể quý vị sẽ bị chuyển đến sáu cõi luân hồi, có thể là cõi súc sinh, cõi người, cõi ngạ quỷ hay cõi địa ngục, điều đó tùy thuộc vào con người hiện tại của quý vị có làm tốt hay không.
Chúng ta học Phật phải tu đến mức độ viên mãn. Nghĩa là gì? Khi tu tâm hay làm một việc gì đó đều phải viên mãn. Khi xem ti vi, quý vị luôn mong rằng bộ phim truyền hình sẽ có được một cái kết có hậu phải không? Nếu kết thúc không có hậu, quý vị có cảm thấy uất ức trong lòng không? Khi còn nhỏ, chúng ta xem phim, nhân vật trong phim trải qua biết bao khó khăn, nguy hiểm, cuối cùng gia đình cũng tìm thấy anh ta, nhưng sau đó anh ta lại bị mất tích, bộ phim cuối cùng chiếu xuống một đồng cỏ mênh mông, không thấy bóng dáng, chỉ thấy người mẹ nhìn về phía xa, như thể nhìn thấy đứa trẻ đang bước đến, lúc này trên màn ảnh xuất hiện đứa con của bà. Gọi “Mẹ ——“ chạy tới như thế, nhưng lúc đó chỉ là ảo giác của người mẹ. Quý vị có hài lòng với kết cục của thể loại phim như thế này không? Chắc chắn quý vị sẽ rời rạp trong tiếc nuối. Do đó, tu đến mức độ viên mãn có nghĩa là cần phải tu cảnh giới viên mãn của Bồ Tát, tu các cấp độ viên mãn và tu lên từng cấp độ một. Đó là khi làm một việc gì đó phải làm nó một cách viên mãn, làm một việc tốt thì tốt đến cùng, giúp người khác thì giúp đến cùng, không nên giúp nửa chừng rồi quên. Nhìn chung sẽ bị rò rỉ, đây chính là chưa viên mãn. Nếu quý vị có thể tu đến một cấp độ viên mãn, chắc chắn quý vị sẽ có Ba-la-mật và trí tuệ Bát nhã của quý vị sẽ được sinh ra.
Sự biến đổi của vạn vật trên thế gian không thể tách rời khỏi Thành - Trụ - Hoại
- Không, nó vốn là hiện tượng sinh tử. Khi một người sinh ra và sống trên thế gian này, cuối cùng thì họ cũng bắt đầu bị hủy hoại và chết đi, họ cũng trở thành trống Không. Không ai không trải qua bốn giai đoạn này. Ngay cả ngôi nhà đã được xây dựng và hoàn thiện, sau đó mọi người vào ở và sử dụng nó, rồi dần dần ngôi nhà cũ đi và hư hỏng, tu bổ lại ở được thêm ba năm, cho đến về sau ngôi nhà không thể ở được nữa và bị phá bỏ, vậy thì nó cũng trở nên trống không rồi. Con người cũng vậy. Đó là một hiện tượng sinh diệt, không phải vì quý vị lạc quan và cho rằng “Ôi chao, con người sẽ không chết”, hoặc người khác đều nói quý vị sống lâu trăm tuổi, quý vị sẽ sống được 150 hay 200 năm
— không có nghĩa là nó sẽ thay đổi vì quý vị lạc quan, cũng không có nghĩa là cuộc sống của quý vị sẽ thay đổi nếu quý vị không phải là người học Phật. Nhiều người nói rằng: “Khi tôi chưa học Phật thì sao tôi không có nhiều chuyện xảy ra, khi học Phật rồi thì lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy”. Hãy đi hỏi xem, người không học Phật có phải có nhiều chuyện xảy ra hơn so với người có học Phật không? Quý vị cần phải hiểu và sửa đổi, đó mới là ý nghĩa thực sự của việc học Phật. Đến cuối cuộc đời, ai cũng sẽ chẳng được gì, vĩnh hằng sẽ không hạ cánh ở nhân gian, chỉ có tu sửa chân như bổn tánh của quý vị đến cùng, thì quý vị mới có thể đạt được pháp tánh tràn đầy, trí tuệ tràn đầy và công đức viên mãn của quý vị.
Cuối cùng, Đài trưởng kể cho mọi người nghe một câu chuyện khá thú vị. Nói chung, khi Sư Phụ kể cho mọi người nghe những câu chuyện của Đức Phật năm đó, trong đó luôn có quan niệm Phật giáo và triết học. Câu chuyện Phật giáo mà Sư phụ kể hôm nay thực chất là “Quán Bất Tịnh”. Trong thiền quán Phật giáo (Thiền quán là dùng trí tuệ Thiền để quán tưởng và quan sát), có một phương pháp tu trì quan trọng gọi là “Ngũ Đình Tâm Quan”. Trên thực tế, phương pháp Ngũ Đình Tâm Quan này là để kiểm soát ý niệm của quý vị và không được suy nghĩ bừa bãi. Có một loại quán gọi là Bất Tịnh Quán, nghĩa là nhìn bất cứ ai
cũng không được có loại dục vọng nam nữ này, vì con người thì không được sạch sẽ, khi nhìn vào họ sẽ cảm thấy khó chịu. Còn có một loại là Từ Bi Quán, nhìn người khác rất đáng thương. Và còn Nhân Duyên Quán, Niệm Phật Quán và Sổ Tức Quán, Sổ Tức Quán tức là đếm hơi thở, quán từng hơi thở ra và hít vào của mình. Sau này Sư phụ sẽ giảng từng loại một cho mọi người nghe.
Câu chuyện Sư phụ kể cho mọi người hôm nay là về Bất Tịnh Quán. Thực ra, Bất Tịnh Quán và Sổ Tức Quán (Sổ Tức Quán tức là đếm hơi thở là: thở ra hít vào, tự cảm giác được hơi thở, một, hai, ba, bốn... Lúc này tâm trí quý vị sẽ trong sáng và quý vị sẽ không nghĩ đến những chuyện nam nữ hay những dục vọng đó. Bất Tịnh Quán nghĩa là những gì quý vị nhìn thấy trên thân người đều rất bẩn thỉu) được gọi là hai Cam lộ môn trong giới Phật giáo - hai cánh cửa Cam lồ (Cam lộ là nước cam lồ của Quán Thế Âm Bồ Tát), "Môn" là cánh cửa làm cho tâm trí quý vị trong sạch — Pháp môn. Quán thân bất tịnh là một trong bốn loại niệm trụ.
Bất Tịnh Quán là loại bỏ dục vọng và tham ái của bản thân bằng cách quán tường tất cả các loại tạp chất trong cơ thể của chính mình và cơ thể của người khác. Đây là một phương pháp then chốt để chống lại lòng tham. Đối với nhiều Pháp sư, để đoạn trừ dục vọng trong tâm, họ cần phải Quán hơi thở và Quán bất tịnh. Nghĩ mà xem, đàn ông hay đàn bà, chỉ cần là con người, thì có rất nhiều thứ bẩn thỉu! Có rất nhiều chất dơ chảy ra từ mỗi cái lỗ. Kỳ thực, đây là bất tịnh, và con người cũng không sạch sẽ. Một phương pháp hành trì rất quan trọng trong Thiền tông là Quán bất tịnh. Đây là một câu chuyện rất thú vị về Đức Phật cách đây 2.500 năm. Sư Phụ sẽ kể cho mọi người nghe.
Tôn giả A Nan là một trong mười đại đệ tử của Đức Phật, có dáng dấp vô cùng đoan chính (nói theo cách hiện tại là rất đẹp trai), có tướng mạo trang nghiêm. Mặc dù đã cạo đầu đi tu, nhưng Ngài có 30 tướng (Đức Phật có 32 tướng, tương truyền A Nan có 30 tướng, tức là có 30 tướng Phật). Có một lần tổ chức pháp
hội, Đức Phật đưa nhiều đệ tử của mình đến thụ cung (tức là tiếp nhận cúng dường). Lúc này A Nan không theo kịp mà bước đi chậm chạp, Đức Phật và các vị đệ tử khác đã đi xa. A Nan đơn độc một mình cầm bát khất thực (là cầm một cái bát), và đi bộ về phía Tây, đi một lúc lâu, đến một bộ lạc, bát của Ngài vẫn trống không, chưa nhận được bất kỳ sự cúng dường nào. Lúc này A Nan vừa nóng, vừa đói và khát, thực sự trời rất nóng và miệng khô.
Vừa đúng lúc Ngài đi tới một cái giếng cổ phía trước, có một người phụ nữ đang múc nước ở đó. A Nan liền đi tới bên giếng. Người phụ nữ này ngẩng đầu lên, nhìn thấy người xuất gia này, ánh mắt sáng lên, trong lòng phát ra tán thán: "Chao ôi, một vị Tỳ kheo thật là trang nghiêm!" Cô không nói ra chỉ tán thán trong lòng. Người phụ nữ này có tên là Ma Đăng Già Nữ, ngay khi cô nhìn thấy A Nan, một tình yêu mãnh liệt nảy sinh trong trái tim cô và cảm thấy yêu mến vô cùng nên cô bèn vui vẻ đổ gàu nước vào bát của A Nan và mở to mắt nhìn chằm chằm vào A Nan, cho đến khi A Nan rời đi.
Ngay khi Ma Đăng Già Nữ trở về đến nhà, cô rất vui mừng và yêu cầu mẹ mình tìm cách để có được A Nan. Người mẹ biết rằng Tỳ kheo là đấng thiêng liêng bất khả xâm phạm và không thể yêu thương Pháp sư, nên tình yêu say đắm này của con gái hoàn toàn không thể thực hiện được. Nhưng con gái sống chết cầu xin, một lòng chỉ yêu vị Tỳ kheo này, người mẹ thương yêu con gái nên nóng lòng đành phải nghĩ biện pháp đi thành toàn cho cô. Bà ta mời một người có thể đọc thần chú và bùa chú (theo cách nói hiện nay của chúng ta, có thể là một thầy phù thủy), ông thầy phù thủy đã đã dùng tà thuật để quyến rũ A Nan. Bởi vì trước đây có một loại ma thuật tà ác, sau khi niệm những câu thần chú này, có thể dùng ý niệm của mình để dẫn dắt người bị phù chú ám thân theo ý niệm của mình và mơ mơ màng màng tiến về phía trước. Trên thực tế, theo thuật ngữ ngày nay, nó giống như một chiếc máy điều khiển từ xa (như máy bay điều khiển từ xa hiện nay, chính là loại điều khiển từ xa này).
Lúc này A Nan mơ mơ màng màng, từng bước một rời khỏi Đức Phật. Trời vừa rạng sáng, khi Đức Phật đang chuẩn bị thuyết pháp thì chợt phát hiện ra A Nan đã mất tích. Đức Phật biết A Nan đã gặp nạn, vội vàng phái Văn Thù Bồ Tát đến gần nhà Ma Đăng Già Nữ tìm A Nan về, Đức Phật biết A Nan ở gần đấy, hơn nữa yêu cầu tất cả các Tỳ kheo hãy toàn tâm nhất ý trì tụng《Chú Lăng
Nghiêm》. Lúc này A Nan đang ở trong phòng của Ma Đăng Già Nữ, đúng lúc
sắp phá giới thì A Nan chợt tỉnh dậy, lập tức rời khỏi Ma Đăng Già Nữ, chạy về nơi tu hành của Đức Phật. Lúc này Ma Đăng Già Nữ thấy A Nan đột nhiên đứng dậy rời khỏi nàng, trong lòng vô cùng đau khổ, bởi vì cô rất yêu A Nan, cô liền điên cuồng đuổi theo suốt con đường, cho đến khi chạy đến nơi của Đức Phật, “huỵch”, lập tức cô quỳ xuống trước mặt Đức Phật và nói: “Thỉnh cầu Đức Phật thành toàn cho con”.
Đức Phật nói: “Này cô Ma Đăng Già Nữ, cô thật sự rất yêu A Nan sao?”
Ma Đăng Già Nữ nói, “Thưa Sư phụ, con thực sự rất yêu A Nan, con yêu A Nan rất nhiều”.
Lúc này A Nan đang tắm trong phòng, vừa tắm xong, Đức Phật liền bảo người bưng chậu nước tắm của A Nan ra, tiếp tục hỏi Ma Đăng Già Nữ: “Cô thật sự yêu A Nan sao? Không bao giờ hối hận sao? Cô yêu A Nan chỗ nào?”
Cô gái nói: “Con yêu toàn thân A Nan, con yêu tất cả”.
Đức Phật nói: “Cô đã yêu A Nan như vậy, chậu nước này là nước A Nan vừa mới tắm xong, cô hãy uống nó đi”.
Ma Đăng Già Nữ giật mình: “Đức Phật ơi, Ngài là bậc đại từ bi, nước bẩn như vậy sao lại bảo con uống”, Đức Phật nói: “Thân thể của mỗi người vốn dĩ đều bẩn như vậy, lúc A Nan khỏe mạnh thì cô đã chê Ngài ấy bẩn rồi, vậy tương lai khi Ngài ấy già chết bại hoại thì cô sẽ nghĩ như thế nào?” Và cô lại phải làm sao?
Ma Đăng Già Nữ nghe Đức Phật nói xong, bỗng nhiên cô có thể quan sát được sự bất tịnh trên thân thể con người, cô có thể nghĩ đến và nhìn thấy sự ô uế trên thân thể con người, cô không thể nào yêu nổi nữa. Cô nghĩ: “Thì ra thân thể của A Nan lại bẩn thỉu như thế, vậy thì còn gì để yêu nữa?”, từ đó toàn bộ ái niệm tham niệm của cô đều bị tiêu trừ, đột nhiên khai ngộ và chứng ngộ sơ quả.
Đây chính là Bất Tịnh Quán, vậy nên Bất Tịnh Quán có thể trị lòng tham của quý vị. Chỉ bằng cách thực hành Bất Tịnh Quán, nếu có thể thiện dụng Bất Tịnh Quán thì những nhiễm ô và ái dục của quý vị đối với Hồng Trần nhân gian sẽ bị tiêu diệt.
Người học Phật, mỗi lời Phật dạy đều phải ghi nhớ trong lòng, để những giáo lý Phật pháp chân thật bất biến có thể tồn tại lâu dài trên thế gian và ở trong tâm hồn mỗi chúng ta, để chúng ta có được đạo tràng của Phật trong tâm, để có thể chống đỡ những phiền não trên thế gian. Vậy nên hy vọng mọi người hãy tu tâm và học Phật cho tốt, quán sát bản thân và hiểu rằng con người sẽ thay đổi, nhưng thay đổi là đau khổ, giống như hoa sen phải thay đổi. Chúng ta nhất định phải học được tánh Không - Vô tướng - Vô nguyện, mới có thể siêu thoát được lục đạo và đạt đến Phật đạo.
Được rồi, đó là tất cả cho buổi thuyết giảng ngày hôm nay. Hẹn gặp lại đại chúng trong chương trình lần sau. Cảm ơn đại chúng!