Tập 85 TÂM, PHẬT, CHÚNG SINH CẢ BA ĐỀU KHÔNG CÓ SỰ KHÁC BIỆT 10/6/2020


Nếu quý vị có thể thanh tịnh không chướng ngại, thì quý vị sẽ tiến thêm một bước nữa đó là tu thiện – bởi vì lòng tốt của con người rất quan trọng – hãy thường xuyên tu thiện mà không dính mắc vào điều thiện. “Hôm nay tôi làm việc thiện rồi”, thì không nên dính mắc, người thiện lương đương nhiên làm việc thiện lương, người ác đương nhiên làm việc của kẻ ác, quý vị tinh tấn vô vi, vô sở trụ tâm, lập tức sẽ được tự tại giải thoát. Cho nên học Phật làm người, chỉ cần quý vị không chấp trước tất cả những gì mình làm, có thể buông bỏ, tinh tấn vô vi, và không bị dính mắc từng chút một về những gì quý vị đã có được và sở hữu, thì quý vị sẽ không trụ vào đâu, cũng có nghĩa là không có thứ gì có thể gây trở ngại trong tâm của quý vị, thì tất nhiên quý vị sẽ được tự tại giải thoát.

Hôm nay Sư phụ đã giảng cho mọi người về Thập Ác Pháp, Thập Thiện Pháp và Thập Niệm Pháp, tiếp theo Sư phụ sẽ giảng cho mọi người biết, tại sao học Phật lại chú trọng đến vô ngã. Thật sự không dễ để tu đến cảnh giới vô ngã, nếu quý vị tu đến một giai đoạn nhất định đã hoàn toàn “Ngã không” và không mang danh lợi của mình để ở trong lòng, thì đó chính là vô ngã. Hôm nay người khác nói người này thăng chức hoặc trở nên giàu có, quý vị đã không còn vướng mắc gì ở nhân gian nữa, quý vị sẽ không đố kỵ, sẽ không phiền não, sẽ không sinh tâm sân hận, sẽ không sinh ra các loại tâm tham như: “Tại sao tôi không có, họ có?” Người như vậy gọi là vô ngã. Nhưng cảnh giới vô ngã trong Phật giáo lại tuyệt đối không phải là trống rỗng. Quý vị nói, vô ngã có phải trống rỗng rồi không? “Tôi vô ngã rồi, không có con người này nữa, cái gì tôi cũng không quan trọng nữa”, trống rỗng rồi sao? Không trống rỗng. Tại sao? Quý vị ở trong “Bất Không” tu thành vô ngã, vậy thì cái Không này vẫn còn hay không? Vẫn còn, bởi vì trong Sắc của quý vị có Không, trong Không có Sắc. Trong thế gian ở cõi người này, người khác đều có danh lợi, quý vị nghĩ thông suốt rồi, không tranh danh tranh lợi với ai nữa, có phải quý vị đang ở trong “Không” hay

không? Sắc tức thị không. Thế nhưng người ta nói: “Con người bạn cái gì cũng trống rỗng, nghĩ thông suốt rồi”, trên thực tế những tài, sắc, danh, thực, thụy mà quý vị nhìn thấy ở nhân gian toàn bộ đều có, quý vị không có trống rỗng, quý vị nhìn thấy được, chỉ là sau khi quý vị nhìn thấy rồi, quý vị không hành động, quý vị đã giải quyết nó rồi, buông xuống rồi.

Người phàm phu luôn cho rằng, trên thế gian này có một cái “tôi” thật tồn tại – là chân ngã, “cái này là của tôi, cái kia là của tôi, tại sao bạn không cho tôi?” Thật ra mọi thứ trên thế giới này có gì là của tôi và của bạn? Tất cả mọi thứ là của thế giới này, và ngay cả quý vị đến thế giới này cũng không phải là của quý vị, cơ thể của quý vị là vay mượn, và linh hồn của quý vị cũng là vay mượn. Phật đã sớm nói cho chúng ta biết, khi thân thể chết đi, linh hồn này sẽ vĩnh viễn rời đi. Cho nên cái “tôi” từng có ở nhân gian chính là một cái tôi giả. Mọi người có nghe Đức Phật nói chưa? Đây là một cái tôi giả, thể xác không còn, linh hồn rời khỏi thể xác, như vậy cái còn lại chính là “tôi” của một linh hồn, bởi vì không tìm thấy một cái “tôi” thật sự của thể xác, vậy đó chính là cái tôi giả.

Linh hồn là thực thể tồn tại trong cảnh giới ý thức của chính mình. Câu này tương đối sâu, Sư phụ sẽ giải thích cho mọi người hiểu. Ý thức chính là mờ ảo, tưởng tượng, tư duy, là thuộc về ngũ uẩn. Linh hồn là một thực thể có thật trong lĩnh vực ý thức của bản thân, nó là một linh tính và linh hồn trong tâm hồn của quý vị, nó là tồn tại và có một linh thể như vậy ở trong cơ thể quý vị. Trên thực tế Bồ Tát nói với chúng ta, thể tồn tại này không phải là quý vị thật, không phải là chữ “tôi” thật, chỉ là khi quý vị sinh ra ở nhân gian và sau khi có được thân thể này rồi, quý vị đã triệu kiến cái linh hồn này, khi linh hồn này muốn tiến nhập vào thân thể của quý vị nhất định phải có một cái tôi giả, chính là cái tên giả. Ví dụ như con người quý vị vốn tên là gì đó, nhưng sau khi đặt cho quý vị một cái tên, thì quý vị liền biến thành một cái tên mới, ví dụ như tên: “Lão Trương”. Có người không đặt tên cho họ, bởi vì họ là đứa con thứ sáu trong gia

đình, nên từ nhỏ đã gọi là “Tiểu Lục”, mãi cho đến khi về già, người ta còn gọi người đó là “Tiểu Lục”, lúc chết còn gọi là “Vương Tiểu Lục”, chính là ý nghĩa này. Trên thực tế, khi anh ấy đi được nửa đường đời, nếu anh ấy đổi tên, mọi người sẽ nói với anh ấy rằng: “Anh không gọi là Vương Tiểu Lục? Vậy anh tên gì? Vương Phú Quý”. “Được rồi, vậy thì gọi Vương Phú Quý đi”. Như vậy từ đó về sau “Vương Tiểu Lục” sẽ không còn nữa, bởi vì cái thân thể giả này của anh ta chính là “Vương Phú Quý” rồi.

Người bình thường nhìn thấy thân thể, tin rằng có một chữ “tôi” tồn tại. Các vị bình thường nhìn thấy người này, lập tức liền nhớ tới “Tôi biết cậu ấy, cậu ấy là bạn của tôi, cậu ta tên là Vương gì đó (hoặc Trương gì đó hay Lý gì đó)”, thực ra cảnh giới của quý vị đã sai lệch rồi, bởi vì quý vị nhìn thấy là một cái tôi giả. Còn Bồ Tát thì nhìn thấy khác, ví dụ như người này mắng quý vị, quý vị liền biết “Đây là một cái tôi giả, ngay cả chính tôi cũng tìm không ra tôi là ai, người mà họ mắng tôi, nói tôi, họ là một cái tôi giả”. Tại sao nhiều người lại sĩ diện? Bởi vì họ coi mình là một cái tôi thật sự: “Ôi, tôi mất mặt rồi”, “Ôi, tôi xấu hổ quá”, “Ôi, mọi người nghĩ gì về tôi? Tương lai tôi làm việc ở đây có phải là điều đáng xấu hổ không?” Chữ “tôi” này tồn tại trong thân xác của quý vị. Lấy một ví dụ đơn giản, quý vị đeo một chiếc mặt nạ giả và khoác lên khuôn mặt của người khác, khi người khác nói về quý vị, có phải quý vị cảm thấy “Anh ta đâu có nói về tôi, mà người họ nhìn thấy lại là một người khác?” Cái ngã tướng này của quý vị liền biến mất rồi.

Vậy nên cái ngã hư vọng trống rỗng ở cõi người thực chất là tứ đại giai không. Tại sao lại tứ đại giai không? Đó là sự tồn tại của ý thức. Đất, nước, lửa, gió, gió có thổi đi không? Đất cũng sẽ không có, nước cũng sẽ chảy đi, lửa cũng sẽ cháy hết, gió cũng sẽ không còn. Con người là như vậy, chúng ta thường nói con người là sự kết hợp của bốn cái thân giả lớn: Đất là xương cốt. Gió chính là nói ví dụ như một người bị cảm mạo, trên thân thể người đó có phong hàn. Còn nước là máu, là các loại nước trên thân thể và nước bọt. Hỏa, thường xuyên nói

bốc hỏa khí, thực ra hỏa chính là máu lưu thông tương đối nhanh, khiến tuần hoàn máu tăng tốc, từ đó gây ra tắc nghẽn ở một mức độ cụ thể, không thể điều chỉnh trở lại mức bình thường ban đầu, thì hỏa liền phát sinh, khi nổi giận, lửa đốt gan, nên nói hay nóng giận sẽ sinh ra cãi vã, tính khí cũng nóng theo. Cho nên đây đều là giả, là một ý thức, quý vị có thể nổi nóng, cũng có thể lập tức không nổi nóng. Không phải Sư phụ đã từng nói với mọi người rồi sao, có một người nằm ngủ trên ghế trong công viên, cuối cùng có một người đi tới, ngồi lên người anh ta, anh ta tức giận đứng lên, vừa định mắng thì nhìn thấy đối phương là một người mù, cơn giận lập tức hạ xuống. Vì sao vừa mới vài giây trước còn có hỏa khí, vài giây sau hỏa khí liền tan biến? Bởi vì anh ta biết “đây là giả, người ta không phải thật sự muốn làm như vậy, không phải cố ý ngồi trên người tôi”, vì hiểu rõ đạo lý này, trong nháy mắt chuyển đổi nhân duyên, vậy thì tứ đại giai không, đều là trống rỗng.

Ý thức đều là trống rỗng. Quý vị vừa mới muốn làm chuyện này, nhưng tại sao đột nhiên ngừng làm việc đó? Có một số người đang nói chuyện với người khác và khi muốn tấn công, thì đột nhiên hệ tư tưởng của anh ta đã thay đổi. Ví dụ, chúng ta đã từng làm một việc gì đó mà bản thân không thể làm được, nhưng quý vị tưởng tượng “Tôi đã làm được, tôi đã hoàn thành, tôi đã thành công trong việc này”, và cuối cùng chính mình cũng không thể nhớ được việc đã từng hoàn thành là thật hay giả. Ví dụ hôm nay tôi bảo quý vị đi mua đồ, quý vị không đi mua, trong đầu quý vị tưởng tượng “Tôi vừa mới đi ra ngoài, đi bộ vất vả, vừa lúc trời lại mưa, một lát sau, mưa cuối cùng cũng tạnh, tôi đã mua được đồ về, xách rất nặng, sau đó tôi đi về rồi”, chỉ cần ý thức này của quý vị còn tồn tại, trải qua sau một tuần, hai tuần hoặc một tháng, đột nhiên có người hỏi quý vị: “Lần trước bảo cậu đi mua đồ cậu mua chưa?”, “Hình như đi rồi, còn gặp mưa nữa”, chính là ý nghĩa này. Nói cách khác ý thức của con người là tồn tại, chỉ cần con người tưởng tượng ra một chuyện nào đó thì nó sẽ tồn tại. Con người từ bỏ ý thức này, không có tưởng tượng này, vậy thì ý thức này sẽ không tồn tại.

Quý vị tưởng tượng người khác sẽ cười quý vị, sẽ bị đỏ mặt tía tai, cùng tranh cãi với người khác. Đợi đến khi quý vị tưởng tượng người khác không coi trọng quý vị đến như vậy, quý vị là ai? “Người ta cũng sẽ không coi tôi ra gì đâu”, thì khi đó cơn giận lắng xuống. Đây là điều mà Phật pháp cho chúng ta hiểu được tứ đại giai không.

Khi tu đến nhân tướng, ngã tướng, chúng sinh tướng, thọ giả tướng, thì nó cũng phải trống rỗng. Tứ đại (bốn tướng) giai không này cùng tứ đại giai không kia thật ra đều là rỗng không. Người rỗng không rồi, lúc rời đi chúng sinh cũng sẽ trống rỗng, thọ giả cũng sẽ trống không, ngã tướng cũng sẽ rỗng không. Vậy nên quý vị phải tìm được một cái “tôi” nguyên thủy trong cuộc sống, và cái “tôi” đó thực ra chính là cái “tôi” mà quý vị đã tìm thấy trong tâm hồn mình, và quý vị gọi là “ngã”, cái “tôi” này cũng là cái “tôi” giả hợp, nào có cái “tôi” chân chính? Sư phụ đã từng nói với mọi người, nếu một người tạo nghiệt rất sâu, bị phán xuống địa ngục, sau khi đánh tan hồn phách của họ, thì cái “tôi” này sẽ không còn nữa, từ nay về sau sẽ không còn cái “tôi” này nữa. Vì thế không ai có thể nghĩ rằng có một “tôi” thực sự trên thế giới này. Ý thức của chúng ta trong trường thức thứ chín, đó mới là Phật tánh, là linh hồn thực sự, cũng không thể nói là một cái “tôi”, mà là linh hồn của quý vị, có thể gọi nó là bổn tánh và Phật tánh trong trường thức thứ chín, quý vị gọi nó cái gì cũng được, chỉ là một cái tên. Quý vị gọi nó là cái gì cũng không chính xác, vì nó đều là một ý thức và linh thể thật không có tên.

《Kinh Kim Cang》đã từng nói rằng: “Tu Bồ Đề, phàm phu giả, Như Lai thuyết tức phi phàm phu, thị danh phàm phu”, câu này có ý nghĩa gì? Đức Phật nói với đệ tử là ông Tu Bồ Đề rằng: Phàm phu giả, Như Lai thuyết tức phi phàm phu. Nghĩa là Đức Phật nói rằng: Con người của ông là phàm phu, thực ra ông cũng không hoàn toàn là phàm phu, chỉ là cái danh xưng nói ông là phàm phu. Lấy một ví dụ đơn giản, tôi nói quý vị là người suốt ngày lười biếng, sự lười biếng này có tên là lười biếng, không phải là sự lười biếng thực sự của quý vị, bởi vì

sau này quý vị không lười biếng nữa, thì cái tên này sẽ không còn tồn tại nữa. Mọi người hiểu không? Đây chỉ là một cái tên, “tên lười biếng”. Vậy nên tại sao Đức Phật lại nói vừa là phàm phu lại không phải phàm phu? Bởi vì chỉ là trên danh xưng gọi là phàm phu. Nếu lúc nhỏ quý vị được gọi là “tiểu lười béo” hay “tiểu lười biếng”, đến khi lớn lên đã trở nên rất siêng năng, liệu quý vị có còn là một “tiểu lười béo” hay “tiểu lười biếng” nữa không? Lười biếng chỉ là một cái tên đã từng của quý vị mà thôi.

Vậy nên thực ra phàm phu trải qua học Phật tu tâm, có thể biến thành phi phàm phu. Ai nói quý vị là phàm phu? Ai nói quý vị là tục tử? Quý vị đã thay đổi rồi, quý vị đã không phải là phàm phu nữa. Quý vị đã thay đổi, quý vị không phải là tục tử nữa. Người học Phật ở trong Hồng Trần lại không phải xuất gia, cho nên danh là phàm phu, chúng ta không xuất gia, ở nhà, vậy nên nói chúng ta là phàm phu. Nhưng cảnh giới của chúng ta lại thoát ly phàm phu tục tử, vậy nên chúng ta là phi phàm phu.《Kinh Kim Cang》đặc sắc ở chỗ này. Người học Phật và phàm phu tục tử, Thánh nhân và Bồ Tát, thật ra đều là một cái tên giả, bởi vì phàm phu có thể biến thành Thánh nhân, Thánh nhân có thể trở thành phàm phu. Tục tử có thể trở thành Bồ Tát, Bồ Tát có thể trở thành tục tử. Đây chính là nói cho chúng ta biết, trên thế giới này không có phàm phu thật sự, chỉ là trên danh xưng gọi là phàm phu, trên danh xưng gọi là Bồ Tát, trên danh xưng gọi là Phật mà thôi. Một phàm phu tìm được bổn tánh của mình, tức phi phàm phu. Quý vị đã tìm thấy bổn tánh, quý vị có còn là phàm phu không? Một đứa trẻ rất lười, từ nay về sau nó biết không được lười biếng nữa, phải cố gắng thật tốt, nó đã không còn là một người béo lười nữa. Một cư sĩ có thể có được Phật tánh, thì họ chính là Phật, tức là họ không phải phàm phu tục tử.

Chúng sinh bình đẳng. Sư phụ đem những ngôn ngữ kinh điển của Thiền Tông nói với mọi người rằng chúng sinh bình đẳng. Thiền tông cho rằng văn hóa thiền đó là trí tuệ. Tâm, Phật, chúng sinh cả ba đều không có sự khác biệt. Tâm của quý vị, tâm Phật, và tâm chúng sinh, đều không có sự khác biệt. Tâm là gì?

Tâm đã khai ngộ, nó chính là Phật, tâm chính là Phật, cho nên tâm và Phật cùng nhau, nên gọi là tâm Phật hợp nhất. Nếu tâm này là Phật, nếu Phật còn chưa ngộ đạo thì chỉ là phàm phu, sẽ giống như chúng sinh. Bởi vì phàm phu và chúng sinh giống nhau, cho nên cả ba không có sự khác biệt. Chúng ta thường nói: Bạn hãy tu cho tốt, thì bạn chính là Phật. Bạn hãy tu cho tốt thì bạn chính là Bồ Tát. Bạn vốn là Bồ Tát từ trên trời xuống đây thừa nguyện tái lai, bạn không nỗ lực tu, thì bạn chính là phàm phu tục tử.

Đức Phật đã từng nói qua, chúng ta không có độ chúng sinh - năm đó văn tự này được dịch như vậy, vậy thì vì sao Phật nói chúng ta không có độ chúng sinh? Khi quý vị đã khai ngộ và vô ngã, thì là ai sẽ đến độ chúng sinh? Không phải quý vị, vì vô ngã rồi, vậy ai đến để độ chúng sinh? Vì không phải là quý vị, vậy nên đó chính là vô ngã. Khi quý vị đã tu trì chứng được Vô ngã thực sự, thì người đang độ chúng sinh là ai? Không có ai độ chúng sinh cả. Bởi vì đã vô ngã, vậy chúng ta đi đâu mất rồi? Không còn nữa. Nghĩa là “Hôm nay tôi đã làm một việc tốt cho người khác. Sau khi tôi làm việc đó, tôi hoàn toàn quên mất việc đó và tôi hoàn toàn đã quên việc đó rồi, vô ngã rồi”. Vậy thì quý vị còn nhớ việc tốt mà quý vị làm không? Không nhớ nữa. Làm xong việc tốt này thì nó đã tồn tại trong không gian, mà không gian là sự trống rỗng. Vì vậy, nhiều người làm việc thiện đã không để lại tên tuổi, nên cảnh giới của họ rất cao, khi làm việc tốt mà nói rằng: “Tôi đã làm điều này, tôi đã làm điều kia”, vậy thì cảnh giới của người này không cao nên họ chưa thể chứng đắc được Tánh Không. Bây giờ mọi người có hiểu điều Sư phụ đang nói không? Vậy nên Sư phụ bảo mọi người hãy hiểu Phật là gì, Phật chính là đã loại bỏ ngã tướng, không có hình tướng nữa thì quý vị chính là Phật và đã chứng được Tánh Không của chứng ngộ.