Tập 80. NHẪN NHỤC LÀ MỘT LOẠI SỨC MẠNH 27/5/2020

Đôi khi nếu quý vị nhìn vào tướng mạo của Bồ Tát thường xuyên hơn, thì quý vị sẽ biết được tướng hảo trang nghiêm là như thế nào. Chúng ta tu tâm tu càng về sau, từ trong tâm phải thực sự toát ra được một loại tướng mạo khác với người thường, loại tướng mạo này vô cùng thanh tịnh và đặc biệt không tham (theo cách nói ngày nay), nghĩa là trong ánh mắt của quý vị không có tham, không có sân, không có si. Quý vị nhìn thấy rất nhiều kẻ ngốc hay người bệnh nhân tâm thần, từ ánh mắt của họ có thể thấy được sự ngốc nghếch của họ. Quý vị có nhìn ra được điều đó khi họ nhắm mắt ngủ không? Khi họ vừa mở mắt ra, quý vị nhìn vào mắt họ, liền biết được họ là một người có vấn đề về thần kinh. Vì vậy, ánh mắt của quý vị phải trang nghiêm và trong sáng, để trái tim của quý vị có được sự trong sáng và trang nghiêm. Đừng làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh trong tâm hồn của tất cả chúng sinh. Chỉ khi tất cả chúng sinh có được lợi ích thì bản thân quý vị mới nhận được lợi ích từ Pháp. Quý vị tạo ra một diện mạo trang nghiêm cho người khác, thì quý vị sẽ có được nhiều pháp tướng trang nghiêm hơn cho chính mình. Nếu một cô gái bỏ đi mà không nghe hay nhìn khi mọi người đang kể những câu chuyện hạ lưu, cô nghe cũng không nghe, nhìn cũng không nhìn liền rời đi, thì người khác sẽ khởi tâm trang nghiêm đối với cô ấy.

Làm thế nào để giải thoát chúng sinh? Trước hết, để giải thoát chúng sinh khỏi phiền não, chúng ta phải nói đến thiện niệm. Nếu quý vị muốn giúp đỡ người khác, trước tiên quý vị phải nói về thiện niệm và chánh niệm với họ. Phàm là những thứ đúng đắn thì nói, phàm là những thứ bất thiện thì không nói, thì quý vị mới có thể tiếp cận được cõi thanh tịnh Phật Tịnh Thổ. Muốn cho chúng sinh trong thiên hạ đều đạt được lợi ích lớn, để cho tất cả mọi người đều có thể nhận được lợi ích lớn nhất, thực ra chính quý vị mới là người được hưởng lợi ích lớn nhất. Lấy một ví dụ đơn giản. Một số công ty, người lãnh đạo rất quan tâm đến cấp dưới và nhân viên của mình, vô cùng quan tâm đến phúc lợi của nhân viên.

Cuối cùng, nhân viên làm việc rất chăm chỉ và giúp công ty ngày càng lớn mạnh hơn. Mọi người hãy nói xem, cuối cùng thì ai là người được hưởng lợi nhiều nhất? Chính là người lãnh đạo. Vì thế Sư phụ dạy mọi người hãy buông bỏ chính mình mà thiền tu cho tốt. Phải hiểu được tầm quan trọng của việc bố thí Pháp, quý vị bố thí trang nghiêm, quý vị sẽ có được trang nghiêm Phật Tịnh Thổ. Phải nỗ lực thay đổi tốt và có khả năng chuyển hóa tốt suy nghĩ của mình.

Được rồi, sau đây Đài trưởng sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện.

Vào thời Đức Phật, có một vị Tỳ-kheo tên là Y-cô-đạt-na sống trong một khu vườn cây ăn trái ở ngoại ô thành Xá Vệ. Vị Tỳ-kheo Y-cô-đạt-na này chỉ có thể thuộc lòng một bài kệ tụng (tức là một bài kệ ngữ) do Đức Phật dạy, nhưng vị ấy hoàn toàn hiểu được đạo lý của bài kệ này. Mỗi lần đọc xong bài kệ này, dù trong vườn không có ai, nhưng những vị thần cây ở đó lại nhiệt liệt vỗ tay và khen ngợi (điều này mọi người không nhìn thấy, không nghe thấy, nhưng thời xưa rất nhiều người đều có thần thông, người có công năng đều có thể nghe thấy).

Một lần nọ, có hai vị Tỳ-kheo thông thái thường giảng pháp đi ngang qua vườn cây ăn trái này cùng với một nhóm đệ tử và hỏi: “Này Tỳ-kheo Y-cô-đạt-na, nếu ngài thuyết pháp ở một nơi hẻo lánh như vậy, liệu có ai đến nghe pháp không?”

Vị Tỳ-kheo Y-cô-đạt-na này rất thành thật, liền nói: “Thần cây trong vườn nghe tôi giảng, họ đều vỗ tay khen ngợi”.

Hai vị Tỳ-kheo này nghĩ thầm: “Ông đang nói gì vậy?” Họ còn đang ở trong vườn, bèn nói: “Nếu ông nói có hội thần cây, vậy thì chúng tôi cũng giảng thử xem”. Hai vị ở trong vườn này thuyết pháp. Hai người này bình thường rất giỏi thuyết pháp, họ đi khắp nơi hoằng pháp, lưỡi đẹp tựa hoa sen (miệng lưỡi họ khéo léo như hoa sen). Họ nói rất nhiều rất nhiều, thao thao bất tuyệt, như sông Trường Giang (trước đây vì sao người ta nói người này giảng pháp rất hay và

dùng “thao thao bất tuyệt”. Hãy nhìn nước sông Trường Giang, hoặc là giống như Giang Hà hải thủy, sóng tiếp sóng và nó sẽ không dừng lại), thuyết pháp rất tốt. Sau khi thuyết pháp xong, không ngờ vườn cây lại yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào, ngay cả tiếng lá rơi xuống đất cũng không có.

Họ nghĩ: “Không phải ông nói rằng hội thần cây vỗ tay sao? Tại sao không có?” “Nào, nào, nào! Pháp sư Y-cô-đạt-na, xin mời ông đến đây thuyết pháp”.

Vị pháp sư Y-cô-đạt-na này chỉ biết một bài kệ tụng và ông lại bắt đầu giảng. Sau khi ông vừa giảng xong, trong vườn vang lên tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang dội như thường lệ. Lúc này các đệ tử của hai vị Tỳ-kheo này cũng nghe thấy (bởi vì các Tỳ-kheo trước đây đều có một chút thần thông), họ cảm thấy mấy vị thần cây này có chút thiên vị, và nói: “Nhìn xem sao các vị đối xử với Y-cô-đạt-na tốt như vậy? Ông ấy chỉ giảng có một chút, trong khi chúng tôi đã giảng rất nhiều …” Họ cảm thấy bài giảng của Y-cô-đạt-na quá bình thường và không hay lắm. Tại sao hội thần cây không vỗ tay cho hai vị Tỳ-kheo này? Tại sao lại vỗ tay với pháp sư Y-cô-đạt-na?

Sau khi Đức Phật nghe được chuyện này, Ngài đã nói với các đệ tử: “Này các Tỳ-kheo! Ta không nghĩ rằng những người đã nghe nhiều kinh điển và thường thuyết giảng Phật pháp thì nhất định tinh thông Phật pháp”. Điều Đức Phật nói có nghĩa là không phải ngày nay quý vị thường xuyên thuyết pháp thì nhất định quý vị sẽ tinh thông Phật pháp. “Ngược lại, những người tuy không nghe nhiều nhưng có thể thể ngộ được chân lý (tức là hiểu được) và luôn giữ chánh niệm thì đó mới là những người thực sự thông thạo Phật giáo”.

Vì vậy, từ khai thị của Đức Phật, liền cho chúng ta biết cốt lõi của Phật pháp nằm ở chỗ phải đích thân thể chứng. Sư phụ đã giảng cho quý vị nhiều như vậy, quý vị phải tự mình hiểu rõ. Sư phụ bảo quý vị niệm kinh, quý vị đã niệm kinh chưa? Sau khi niệm kinh rồi có tốt không? Có hiệu quả không? Có. Đây được gọi là thể chứng. Mọi người thấy đấy, tại mỗi buổi Pháp hội, có nhiều Phật hữu

đến chia sẻ kinh nghiệm, đó đều là thể chứng của chính họ. Quý vị thấy họ nói rất hay về việc người thân ở nhà họ khá hơn như thế nào, mặc dù Sư phụ cũng không biết về những điều này. Vì vậy, những gì họ thể chứng đã có thể khiến cho rất nhiều khán giả vỗ tay và cảm ơn đồng tu ấy đã chia sẻ. Đó là để cho chúng ta biết rằng người học Phật phải duy trì giác tánh và sống trong hiện tại, hay nói cách khác là phải thực sự hiểu đạo Phật, tức là thực sự hành theo đạo Phật. Dù quý vị có tụng kinh bao nhiêu đi nữa, mà vẫn không hiểu gì cả thì quý vị vẫn chưa được lợi lạc từ Pháp. Vậy nên nhiều người thường gọi điện đến nói với Sư phụ: “Thưa Thầy, con đã tụng hàng nghìn tờ Ngôi Nhà Nhỏ rồi!” Vậy con đã dùng tâm chưa? Con đã có tấm lòng biết ơn chưa? Con có tâm thể ngộ chưa? Đừng đuổi theo thời gian, đuổi theo số lượng, mà phải dùng tâm trì niệm, hơn nữa phải hộ trì Phật pháp, dùng tâm để niệm thì mới có thể thành công.

Câu chuyện này dạy chúng ta rằng dù làm gì thì chúng ta cũng phải tự mình làm, không nên hoàn toàn nghe theo những lời người khác nói, phải kiểm chứng, phải thể chứng và thể ngộ. Trong cuộc sống con người chúng ta luôn gặp phiền não, nên khi học Phật chúng ta cũng cần tụng kinh để thay đổi, phải thể ngộ: “Có phải sau khi tôi niệm kinh này rồi, thì tình hình của tôi đã thay đổi rồi không?”

Con người không thể rời khỏi quần thể xã hội này, vậy nên nếu muốn thay đổi thì phải tử tế với người khác. Nhiều người ngay cả thiện cũng không làm được, quý vị nói xem làm sao họ học Phật được đây? Hãy đối nhân xử thế một cách bao dung và rộng lượng, dùng diệu pháp cố gắng hết sức để hóa giải phiền não của người khác một cách chân thành và từ bi mà không làm tổn thương lòng tự trọng của họ, khuyến khích họ thay đổi. Vì vậy, đạo lý mà Sư Phụ khuyên mọi người là: Hãy cố gắng đừng làm tổn thương lòng tự trọng của người khác. Tuy rằng lòng tự tôn là điều không cần thiết, nhưng quý vị vẫn phải cho người ta thể diện vì người ta mới tu. Đây là lý do tại sao Sư phụ rất nghiêm khắc với những

đứa con ở bên cạnh thầy, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến những đứa con ở xa Sư phụ, mà không phải vừa gặp đã khiến chúng cảm thấy mất mặt.

Phải hiểu được cứu người cần phải học chịu thiệt, cho dù bị lừa, quý vị chỉ cần dùng diệu pháp để cứu họ, cho dù đối phương lặp lại thủ đoạn cũ - bởi vì con người ngày nay làm sai chuyện, họ vẫn lập lại điều đó và họ sẽ không tiếp nhận thay đổi. Đây là sự lặp lại, và đó cũng là sự luân hồi. Sư phụ yêu cầu mọi người hãy ghi nhớ, để cứu họ, quý vị không nên mang ác cảm sâu sắc với họ đến cùng mà hãy cho họ một cơ hội ăn năn. Ngay cả khi người này đã làm tổn thương quý vị, trong cuộc sống, trong gia đình hay tại nơi làm việc, họ đã từng làm tổn thương quý vị, thì quý vị cũng phải cho họ một cơ hội để ăn năn, đồng nghĩa với việc hãy để lại một lối thoát cho chính mình. Nếu ai đó xúc phạm quý vị, quý vị không quan tâm hay trả thù mà hãy tha thứ bỏ qua cho họ. Khi họ gặp khó khăn, quý vị vẫn nghĩ đến việc giúp đỡ họ, người kia nhất định sẽ bị quý vị làm cho cảm động, đây chính là học tấm lòng từ bi của Quán Thế Âm Bồ Tát.

Trên thế giới này “Chỉ cần công phu thâm hậu, chày sắt mài thành kim”. Phải dựa vào chính mình, từ từ mà làm. Trên đời này không có việc gì là không thể làm thành công, trừ khi quý vị không muốn làm hoặc bỏ cuộc giữa chừng. Chỉ cần quý vị chịu làm thì nhất định quý vị sẽ thành công. Vì vậy, người học Phật phải tinh tấn thì bờ bên kia đã ở ngay trước mặt quý vị. Cuộc sống của chúng ta là đang học Phật và đang làm Bồ Tát. Phật không ở chân trời mà ở ngay trước mắt chúng ta. Chúng ta phải nỗ lực tu tâm, hành thiện và tích đức thì sẽ thành Bồ Tát ở thế gian. Chúng ta phải quảng độ hữu duyên, từ bi hỷ xả thì chúng ta chính là Phật ở thế gian. Vì vậy, Sư Phụ mong rằng mọi người học Phật và tu tâm thật tốt, tạo cho mình thêm một trái tim thanh tịnh và thêm một cơ hội để tạo dựng lòng từ bi. Hãy sống trong tinh tấn mỗi ngày, sửa đổi bản chất xấu của mình từng chút mỗi ngày, quý vị sẽ dũng cảm tiến về phía trước. Quý vị sẽ thấy được ánh sáng của Bồ Tát đang chỉ dẫn quý vị, đang nắm tay quý vị và vĩnh viễn đi về hướng Phật Đạo. Cảm ơn đại chúng!

Được rồi, bài giảng hôm nay xin tạm dừng tại đây, chúng ta sẽ tiếp tục “Bạch Thoại Phật Pháp” vào lần sau. Cảm ơn đại chúng!