Tập 75 PHƯỚC HUỆ SONG TU THOÁT LỤC ĐẠO 23/5/2020


Được rồi, hôm nay Sư phụ sẽ tiếp tục giảng cho đại chúng về《Bạch Thoại Phật Pháp》.

Thực ra, học Phật học càng về sau chính là đề cập đến cảnh giới, quý vị không thể nhìn thấy hay chạm vào cảnh giới đó được, nhưng khi quý vị xử lý sự việc, khi quý vị nói điều gì hay nói một lời nào ra thì người khác sẽ biết được cảnh giới của quý vị cao hay thấp. Có người vừa nói ra thì sẽ bị người khác coi thường vì họ ích kỷ, người cảnh giới cao luôn biết nghĩ cho người khác. Cảnh giới cao và sự thăng tiến trong cảnh giới sẽ khiến quý vị phải giữ khẩu nghiệp. Vì vậy, nhiều người biết cảnh giới của mình chưa cao, nên lời họ nói ra cũng rất cẩn thận. Cổ nhân có câu: “Họa từ miệng mà ra, bệnh từ miệng mà vào”. Trên thực tế, điều đó có nghĩa là quý vị nên nghiêm khắc tuân thủ khẩu nghiệp của mình và không được nói lung tung. Nếu quý vị không nói chuyện, người khác sẽ không biết quý vị đang ở cảnh giới nào. Một khi quý vị nói ra, thì cảnh giới của quý vị sẽ lập tức rơi xuống. Vì vậy, nhiều người học Phật, học càng về sau càng ngày càng ngại nói.

Về sau, người học Phật không nên tùy tiện nói những điều mình không chắc chắn, họa từ miệng mà ra, nếu nói năng tùy tiện, người khác sẽ cảm thấy quý vị là người không đáng tin cậy. Tại sao nhiều người phải sống trong đau khổ? Bởi vì không ai tin những gì họ nói, bởi vì họ không đáng để người khác tin tưởng. Khi một người nói ra, nó thể hiện giảo giới (sức ảnh hưởng phá giới hay cảnh giới cao) của người đó. Chỉ nói khi lời nói đó đáng tin cậy và chắc chắn. Đừng nói về những điều không đáng tin cậy hoặc không thể làm được. Hãy cẩn thận và hành động thận trọng, đây chính là giới khẩu mà những người học Phật chúng ta nên giữ. Bởi vì giới khẩu quý vị không giữ được nên nghiệp khẩu của quý vị liền tới. Chúng ta cần tu cả Phước lẫn Huệ, cần giữ gìn nghiệp khẩu, cần có cảnh giới, cần có phúc khí và cần có trí huệ. Nếu quý vị không có phúc khí

thì sẽ không gặp được các vị Cao Tăng Đại Đức và sẽ không gặp được người tốt. Nếu biết quý trọng phước và trân quý phước của mình thì sẽ dần dần có được trí tuệ. Khi có được trí tuệ thì sẽ dần dần nâng cao cảnh giới của bản thân.

Nhiều đệ tử sẽ hỏi Sư phụ: “Thưa Thầy, trí tuệ của chúng con từ đâu đến?” Sư phụ nói cho mọi người biết từ bố thí mà có được. Quý vị có thích bố thí lời nói không? Quý vị có thích bố thí tài, bố thí pháp và bố thí vô úy không? Quý vị có sẵn sàng từ bỏ thời gian quý báu của mình để giúp đỡ người khác không? Nếu sẵn lòng, thì quý vị liền có được trí tuệ và quảng kết thiện duyên. Vì giúp đỡ người khác có thể nâng cao bản thân và vì giúp người khác giải quyết vấn đề nên quý vị sẽ hiểu được vấn đề này. Sư phụ đã từng kể với mọi người rằng, thầy có quen một người bạn học, năm đó đến Úc và cô ấy rất sẵn lòng giúp đỡ người khác. Khi sang Úc, cô chưa lập gia đình, cũng chưa có con, cô thường xuyên giúp đỡ hàng xóm và con cái của đồng nghiệp tìm những nơi có trường học nào ưu tú hay khu vực nào tốt v.v... Kết quả là khi lấy chồng và có con, cô đều biết những điều mà cô đã từng giúp qua cho người khác. Vì vậy giúp người khác sẽ tăng thêm trí tuệ cho bản thân.

Hãy đối xử với mọi chúng sinh như người thân và coi người khác như người thân, khi quý vị trả lời điện thoại, giọng nói của quý vị sẽ trở nên thật tuyệt vời. Hãy nhìn xem bây giờ có biết bao người trả lời điện thoại và nói chuyện một cách lạnh lùng: “Alo, xin chào”, chứ không nói chuyện như đang nói chuyện với người thân của mình. Nhiều người nói chuyện rất cáu gắt với cha mẹ của họ. Nói lời như vậy tượng trưng cho cảnh giới của họ, người có tu dưỡng sao có thể nói như vậy? Nếu quý vị tử tế với người khác, quý vị liền có được phúc khí.

Nếu quý vị đối xử với người khác thiện lương, nhất định sẽ có phúc khí. Nếu quý vị đối xử với người khác tàn ác, sẽ đánh mất đi phúc khí của chính mình.

Trí tuệ đến từ giới. Trí tuệ đến từ đâu? Là do giữ giới mà có được. Nếu một người có trí tuệ và được người khác tôn trọng thì cảnh giới của họ sẽ được coi là

rất cao. Bởi vì họ giữ giới, không nói lung tung, không làm những điều không nên làm, toàn nghĩ đến những điều nên nghĩ, hơn nữa giữ giới và giữ khẩu, vậy thì họ sẽ có được thân tâm không chướng ngại và trí tuệ sẽ đến một cách tự nhiên, không có chướng ngại nào trong tâm họ. Quý vị thử nghĩ xem, quý vị không nói những điều bản thân không hiểu, mà chỉ nói những điều bản thân đã hiểu, thì có phải là quý vị được người khác tin tưởng không? Vậy tại sao lại có nhiều người bị coi thường đến vậy? Chính là họ không hiểu mà giả vờ hiểu. “Khác nghề như cách núi”, nếu quý vị là chuyên ngành này, chẳng hạn chuyên ngành máy tính, người khác không hiểu mà nói “Tôi hiểu”, khi quý vị ở bên cạnh vừa nhìn thấy họ làm thì quý vị sẽ biết ngay họ có chuyên nghiệp hay không. Nếu hôm nay quý vị hát và nói “Tôi hát hay lắm”, khi chạy lên hát, ngũ âm không đầy đủ, người khác sẽ nhận ra ngay. Đây chính là không biết mà giả vờ biết, sau đó quý vị sẽ bị người khác coi thường, và cảnh giới của quý vị sẽ rơi xuống. Vì vậy, đừng bao giờ nói những điều mình không hiểu, phải luôn giữ giới, thì cảnh giới của quý vị sẽ được nâng cao và sẽ nảy sinh trí tuệ. Đài trưởng đã nghe nhiều bậc trí tuệ nói từ khi thầy còn nhỏ: Khi nói chuyện với người khác, hãy luôn nói những gì mình hiểu. Nếu không hiểu thì đừng nói về chủ đề đó với người ta. Sau đó có người hỏi: “Vậy thì tôi ở bên cạnh như một kẻ ngốc và không hiểu được những chủ đề mà người khác nói đến. Vậy thì tôi không thể có được sự gắn kết nhất định giữa các bạn trong lớp thì sao?”. Vâng, quý vị có thể từ từ thay đổi chủ đề, hãy chuyển sang một chủ đề mà quý vị quen thuộc và sau đó phát huy theo chủ đề đó, thì đây vốn đã là một loại trí tuệ. Nếu quý vị không nói về những điều quý vị không hiểu mà lại nói nhiều về những điều quý vị đã biết, thì người khác sẽ nghĩ quý vị đều biết hết rồi. Trên thực tế, đương nhiên là quý vị không hiểu hết mọi thứ, nhưng ít ra người khác có thể đánh giá cao quý vị - nghĩa là quý vị không phải là người nói năng lung tung.

Nhiều người trong chúng ta đang sống trên thế gian mà không biết cách cư xử. Chúng ta nói những điều vô nghĩa khi không nên nói, hành động bừa bãi khi

không nên làm và suy nghĩ lung tung khi không nên suy nghĩ, sau đó nhìn người khác đều không thuận mắt, và điều này dần dần dẫn đến vô cớ sinh sự. Mọi người hãy thử nghĩ xem, sự giao tiếp giữa người với người, trong lòng quý vị nghĩ gì, có thể được nhìn thấy từ trong ánh mắt của quý vị: Nếu quý vị cảm thấy mọi người đều tử tế với mình, trong mắt quý vị sẽ tràn ngập niềm vui và cảm động. Nếu hôm nay quý vị cảm thấy mọi người đang chế giễu mình hay đối xử với quý vị không tốt, nhìn quý vị bằng con mắt khác, trong lòng quý vị lập tức sẽ cảm thấy phiền não, chán nản và khó chịu. Cho dù không có chuyện gì xảy ra thì ánh mắt của quý vị cũng sẽ sinh ra rất nhiều cảm xúc khác thường, khiến người khác cảm thấy quý vị không tốt với họ. Kỳ thật họ không có ý nghĩ này, ai cũng bận việc của riêng mình, thì ai mà đặc biệt quan tâm đến quý vị? Trừ khi họ đặc biệt tốt với quý vị, còn không thì bây giờ mọi người đều như vậy.

Cho nên Sư phụ bảo mọi người, ở đời đừng tùy tiện suy đoán, suy đoán nghĩa là luôn luôn nghi ngờ, “Có phải bạn như vậy không? Bạn đang trêu chọc sau lưng tôi phải không?” Hoặc là đối với tôi như thế nào … là bạn đang bịa đặt những điều không có thật về tôi, trong trường hợp này, quý vị sẽ tự chuốc lấy phiền phức, đồng tu sẽ cho rằng quý vị rất đa nghi và người khác không muốn nói thật lòng với quý vị. Ngược lại, nếu quý vị không suy đoán người khác và nói thật, thì họ sẽ cảm thấy quý vị là người rất chững chạc và có tu dưỡng, những gì quý vị nói rõ ràng, hợp lý, nói nhiều hơn về những điều quý vị biết. Trên thực tế thì họ không thể hiểu hết mọi thứ.

Nếu một người tu hành thoát ly khỏi những thú vui thấp kém của thế gian, nói cách khác không nên suốt ngày nhìn hoàn cảnh chung quanh mà sống, không nên suốt ngày sống theo tâm tình của người khác, đó chính là thoát ly thú vui thấp kém của thế gian. Tại sao quý vị luôn cảm thấy người khác đang nghĩ quý vị không tốt, nói xấu và làm những hành động không tốt với quý vị? Trước đây có người từng nói đùa rằng trong một nhà hàng, nếu nhân viên làm vỡ chậu hoặc thìa, người quản lý sẽ lập tức cảm thấy: “Hôm nay anh ấy bất đồng quan

điểm với tôi, có ý kiến và có ý tưởng riêng của mình”. Bởi vì loại người làm lãnh đạo này họ rất nhạy cảm, luôn cảm thấy người khác có ý kiến về mình, vì những việc anh ta làm không như lý như pháp nên anh ta sẽ cảm thấy người khác đối xử không tốt với mình, đây chính là suy nghĩ thấp kém trong lòng anh ta không thoát ly được. Kỳ thực, thú vui thấp kém chính là tư tưởng thấp kém, là phàm nhân, ngược lại nếu quý vị tu tâm và học Phật tốt thì sẽ thành Thánh.

Hôm nay Sư phụ sẽ giảng cho mọi người về phúc báo. Chúng ta thường nói: “Bạn là người có phúc báo”. Phúc báo thực sự khi sống ở thế gian này là gì? Trong giới Phật giáo, phúc báo được gọi là thanh tịnh vô vi. Nghĩa là khi một người đã thanh tịnh, thì tâm phải tịnh, tâm trí phải trong sáng, và tiếp đó trong tâm vừa không phiền não cũng chẳng bi thương, vừa không vui cũng chẳng buồn, thanh tịnh vô vi, rất trong sạch và không có suy nghĩ gì, điều này không phải là “vô đắc diệc vô thất” sao? Không có gì để có được và cũng không có gì để mất đi, “vô đắc diệc vô thất”. “Tôi không có vui và tôi cũng chẳng có buồn. Bởi vì niềm vui đến tôi không có cảm giác, nên tôi không cần phải chịu đựng nỗi đau buồn khi mất đi”. Nếu người ta đối xử tốt với quý vị, thì quý vị cảm ơn mọi người, cảm ơn người ta. Nếu người ta rời bỏ quý vị mà đi hay phớt lờ quý vị, thì quý vị cũng sẽ không buồn lắm. Vậy nên, ở thế gian này, người học Phật thực sự thì sẽ không có bi thương, không có phiền não, không có u buồn, không có hạnh phúc, tức là vô đắc diệc vô thất. Không bị người khác xúc phạm, khó chịu và không sống trong đau khổ. Không có cảm giác vinh quang gì lớn lao, chẳng hạn như: “Bạn thấy đấy, mọi người đều nhìn tôi như vậy. Bạn thấy đấy, cảm xúc biết bao”. Quý vị không có cảm giác này. Tâm quý vị luôn bình tĩnh, bình tĩnh vô cùng.

Có một thí nghiệm về tâm lý học, là nói với một người rằng: “Lát nữa bạn sẽ đến công ty tham gia buổi tiệc. Bạn nhìn thấy tất cả mọi người đang phớt lờ bạn, đều rất kỳ lạ. Bởi vì hôm nay trong công ty bị mất một món đồ, mọi người đều nói rằng bạn đã lấy trộm nó”. Thực sự thì đây là là một thí nghiệm tâm lý

học, đây vốn dĩ là chuyện ăn không nói có. Sau khi anh ta nghe được những lời này và bước vào buổi tiệc, lúc anh ta nhìn người khác, bởi vì chính anh ta cảm thấy mình kì quái, nên người khác nhìn anh ta cũng kỳ quái, vậy nên anh ta nhìn thấy tất cả mọi người đều đối với mình kỳ lạ, thực ra do anh ta không biết rằng đó là bởi vì trong lòng anh ta đã thấp thỏm không yên.

Trong lòng anh ta có ác cảm nên khiến người khác có ác cảm, cuối cùng anh ta cảm thấy người khác thực sự có thành kiến như vậy với mình. Đây là một bài trắc nghiệm tâm lý. Con người là thế đó: nhìn núi là núi, nhìn nước là nước; đôi khi nhìn núi không phải là núi, nhìn nước không phải là nước. Cuối cùng người ta nói với anh ta “hoàn toàn không có chuyện đó, chỉ đang trắc nghiệm tâm lý của anh mà thôi”, anh ta vẫn nhìn núi là núi, vẫn nhìn nước là nước. Đó là do tâm lý con người đang thay đổi, họ cảm thấy như “có ai coi thường mình” hay “có ai chê bai mình”, nên tâm anh ta không thể như như bất động. Tâm thật sự như như bất động có nghĩa là chúng ta đang được hưởng những phúc báo mà trời ban cho - sống hạnh phúc mỗi ngày, không có phiền não, không có ưu thương, không có vinh dự, cũng không có sỉ nhục, đó chẳng phải là phúc báo sao? Bình an không phải là phúc sao? Tại sao bình an chính là phúc báo, chính là cái đạo lý này.

Nói cho mọi người biết thanh tịnh vô vi là thế nào. Phúc báo của thanh tịnh vô vi, thanh tịnh vô vi là thanh phúc, hưởng thanh phúc {phúc khí thanh tịnh}. Nhiều người sống trên thế gian này nói rằng: “Bạn cần được hưởng thanh phúc rồi, bạn có phúc khí, được hưởng thanh phúc rồi”. Vậy thì Sư phụ nói cho mọi người biết, quý vị có phúc khí nhưng phúc khí còn cần phải thanh tịnh. Nhiều người có phúc khí nhưng rồi lại gặp rắc rối, đúng không? Có một số người nói: “Tôi muốn có thật nhiều phúc khí”. Tài, sắc, danh, thực, thuỵ {Tiền bạc, sắc dục, danh vọng, ăn uống, ngủ nghỉ}, đều là phúc khí, sau khi có được liền vui vẻ. Nhưng người thật sự có phúc khí chính là hưởng thanh phúc và họ mong có được thanh phúc. Lấy một ví dụ đơn giản, hôm nay quý vị đã trở thành người

đứng đầu của một bộ phận nào đó trong cơ quan, quý vị có vui không? Khi về nhà và nói: “Này, tôi đã lên chức giám đốc rồi” và tiếp theo đó quý vị sẽ gặp rất nhiều phiền não, đúng không? “Tôi mừng lắm, cuối cùng tôi đã đạt được ước nguyện của mình, tôi đã đạt được vị trí đầu tiên”. Sau đó mọi người đều đến tìm quý vị, nào là ký tên, rồi đến tìm quý vị để tài trợ, tìm quý vị đi v.v... Loại phúc khí này không phải là thanh phúc.

Vậy hôm nay sẽ nói với mọi người cái gì gọi là thanh phúc. Thanh phúc là người có trí tuệ mới có thể hưởng thụ, người không có trí tuệ không thể hưởng được thanh phúc. Khi một người thanh nhàn, tâm tĩnh lại, không có trở ngại, phiền não, không có sự ràng buộc về tình cảm, không có áp lực cho vay, có thể ngồi một mình ở nhà, thanh thanh đạm đạm, không ai đến tìm, không phiền não, không ưu thương, uống một tách trà, niệm niệm kinh, và nghĩ rằng không ai gây rối với mình, không ai ghen tị với mình, trên đời này không ai phỉ báng mình, lúc này chính là lúc quý vị hưởng thụ phúc khí thanh tịnh. Thanh phúc là gì? Một số người nói rằng bình an là phúc. Quý vị còn muốn có thêm phúc khí nào nữa? Quý vị tưởng rằng có được rồi là niềm vui sao? Sư phụ đưa ra một ví dụ đơn giản. Có một người trúng xổ số hàng chục triệu đồng. Sau đó, con của họ bị người ta bắt cóc và cuối cùng chính họ cũng bị bắt cóc, quý vị nói họ có phúc khí không? Có đó. Có thanh phúc không? Không có. Nếu quý vị có thể ngồi đó an an định định, không ai nói về mình, không ai quấy rầy quý vị, tự bản thân biết "Tôi không làm gì sai", niệm niệm kinh, ngồi một mình, "Thế giới này là của tôi, tôi thanh tịnh rồi, và thế giới đều đã tĩnh lặng." Đây không phải là “nhất hoa nhất thế giới” sao? Đây là nơi quý vị tận hưởng một môi trường thanh tịnh mà không bị ai quấy rầy. Khi một người ngồi thiền không phải là thanh phúc sao? Hoàn toàn không có điện thoại, không có ai đến nói chuyện với mình, không có ai đến làm phiền mình, phúc báo này lớn vô cùng.