Tập 71 NHẤT NIỆM TRÍ TỨC BÁT NHÃ 16/5/2020

Một người tốt không tham, thì phiền não ở đâu ra? Muốn cái này, muốn cái kia, muốn đến về sau mới không có được, không phải là có phiền não rồi sao? Cho nên muốn bản thân không có phiền não, không có sai lệch, thì phải tránh những rủi ro đó một cách hiệu quả. Một số người rất có kinh nghiệm, chỉ cần hỏi chuyện này có rủi ro hay không, họ vừa nghe đến có rủi ro, thì “Tôi không làm nữa, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện”, vậy nên mới có thể chống lại được cám dỗ. Lấy một ví dụ đơn giản, hiện nay có nhiều người vay trả góp (vay mua nhà), và họ rất đau khổ, tại sao? Họ không thể chịu được sự cám dỗ, vì họ nghe người ta khuyến khích: “Bạn có thể vay, bạn có thể mua nhà”, nhưng sau khi đi vay tiền lại trả không nổi, ngôi nhà này liền bị thu hồi và ngôi nhà này sẽ không phải là của họ nữa, họ liền bị nỗi thống khổ quấn lấy thân, bởi vì họ không thể cưỡng lại được loại cám dỗ này. Vì vậy “Tâm động tắc vật động, tâm tĩnh tắc vật tĩnh”. Lấy một ví dụ đơn giản, bộ quần áo đẹp trưng bày trong tủ kính, nếu quý vị muốn mua, quý vị vừa động tâm, thì bộ quần áo này liền động - vì quý vị muốn mua nên nó liền chuyển động - Nếu tâm quý vị không lay động, nhìn thoáng qua rồi đi, thì chiếc áo này vẫn còn đó như cũ. Quý vị muốn mua nó, giá cả của nó chính là nguồn gốc cám dỗ của quý vị.

Sư phụ nói với mọi người “Nhất niệm ngu tức Bát Nhã tuyệt”: Một ý niệm vô cùng ngu xuẩn, thì trí tuệ của quý vị liền bị cắt đứt. “Nhất niệm trí tức Bát Nhã sinh”: Nếu hôm nay một ý niệm của quý vị có trí tuệ, Bát Nhã của quý vị sẽ được sinh khởi. Hôm nay quý vị rất coi trọng sự việc này, quý vị cho rằng nó Có, thì nó sẽ Có ở trước mắt quý vị. Nếu quý vị cảm thấy vấn đề này không quan trọng với mình chút nào và không hề nghĩ đến nó, thì đó là nó Không tồn tại trước mặt quý vị. Lấy một ví dụ đơn giản, quý vị cảm thấy ngôi nhà này rất tốt, quý vị rất thích, ai nấy đều vừa ý, bắt đầu động não để đi vay tiền, quý vị suy nghĩ tính toán rất nhiều, thì vật phẩm này là tồn tại. Đợi đến khi quý vị nói “Thôi đi, giá cả cao như vậy, có rất nhiều ngôi nhà còn tốt hơn nó nữa”, quý vị

không coi trọng nó, thì ngôi nhà này sẽ không tồn tại, và trong mắt quý vị nó sẽ không tồn tại, nó liền kết thúc và không còn nữa. Bất luận chúng ta làm chuyện gì, có đôi khi để nó ở trong tâm, nó liền Có. Không để nó ở trong tâm, nó liền Không có. Rất nhiều vật chất nhân gian đều là hư không, ngay cả con người cũng là hư không, chúng ta đến thế gian này, hết thảy đều là hư không. Trong kinh Phật đã sớm có giải thích, “Sinh không mang đến, chết không mang đi”. Vật này không mang đi được thì không phải là của quý vị. Quý vị nghĩ có thể mang nó đi được không? Không mang theo được, vậy thì nó không phải của quý vị, cho dù quý vị có được cũng sẽ mất đi.

[Vọng tâm bất khởi, hằng xử tịch diệt chi lạc]. “Vọng tâm bất khởi”, hôm nay quý vị đối với bất cứ việc gì trên thế gian cũng không khởi tham niệm và vọng tưởng mà có được ý niệm. “Hằng xử tịch diệt chi lạc” có nghĩa là quý vị luôn ở trong niềm vui của sự tịch diệt (tức là một loại bình an và yên tĩnh). Nếu như vọng tâm của quý vị vừa động, sẽ bị bụi gai đâm bị thương, thế nên trong kinh nói “Hữu tâm giai khổ, vô tâm tức nhạc”, người học Phật chính là phải quản tốt cái tâm này của mình. Cho nên người học Phật chân chính, tu hành tu tâm, tu tâm tu hành, đều không thể rời khỏi cái tâm này, nên quản tốt cái tâm này của mình, để cho cái tâm này của mình trở nên tâm vô quái ngại, thì quý vị mới có thể đạt đến cảnh giới vô ngã.

Sau đây sư phụ sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện về thời Đức Phật khi còn tại thế.

Nhất thời Phật ở thành Xá Vệ, Lộc Dã Uyển có một vị vua nổi tiếng tên là vua Phạm Thí. Trong thời gian ông còn tại vị, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, trâu béo ngựa tráng, cả nước tràn trề sức sống, phồn vinh thịnh vượng, mọi người trải qua cuộc sống hòa bình. Không lâu sau, vương phi mang thai, sau mười tháng sinh ra được một nữ hài tử xinh đẹp đoan trang, trong ngoài cung đình vì nàng mà cử hành một nghi thức chúc mừng long trọng. Lúc chuẩn bị đặt

tên cho nàng, bởi vì dòng giống của nhà họ Vương là Ca Hi, mà nàng lại trời sinh lệ chất, xinh đẹp tuyệt trần phi phàm, cho nên đặt tên là “Mỹ Nữ Ca Hi”. Quốc vương đặc biệt mời tám người di mẫu (bà vú), họ lần lượt phụ trách ăn, uống, ngủ, chơi đùa, vui chơi... tỉ mỉ chăm sóc nuôi nấng nàng. Công chúa lớn nhanh như hoa sen giữa biển. Thuở nhỏ nàng đã học tập các loại văn võ lý số, kinh sử thi phú, đồng thời sinh khởi lòng tin lớn lao đối với Đức Phật Thích Ca Mâu Ni (trước đây nói sinh khởi lòng tin chính là sau khi xem kinh thư cảm thấy rất tốt và rất kính trọng Đức Phật), bên cạnh đó nàng còn thường xuyên mượn sự giúp đỡ của cha mẹ để cúng dường Tam Bảo, Phật, Pháp, Tăng.

Lúc này Mỹ Nữ Ca Hi là một thiếu nữ trẻ trung, yểu điệu thục nữ, sắc đẹp của nàng có thể nói tuyệt đỉnh thiên hạ, không gì sánh bằng, ngay cả các vị vua của sáu nước xung quanh cũng đều biết đến nàng, đều hy vọng cưới được nàng về hoàng cung. Trong số sáu nước, mỗi nước bèn cử sứ giả đến gặp vua Phạm Thí của Ấn Độ để cầu hôn con gái của ông. Vua Phạm Thí nghe xong trong lòng lập tức bất an, thầm nghĩ: Ta chỉ có một cô con gái, nếu ta đồng ý với một trong các vị vua, năm vị vua còn lại chắc chắn sẽ khiêu chiến ta, điều này sẽ gây nguy hiểm cho toàn bộ thần dân trong nước. Ông có chút lo lắng, cho nên không đồng ý với bất kỳ vị vua nào. Sáu vị vua này rất bất mãn, ai nấy đều tự chỉ huy bốn đại quân đội tiến quân về phía Lộc Dã Uyển, chuẩn bị cướp bóc người dân.

Vào một buổi sáng, quốc vương Phạm Thí đột nhiên nghe thấy tiếng cờ tung bay phấp phới và tiếng ngựa xe tấp nập bên ngoài thành. Khi trèo lên tường thành để quan sát, ông nhìn thấy quân đội của sáu quốc gia đang ở trước mặt mình. Đột nhiên, ông cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc, trong lòng vạn phần lo lắng, lê từng bước nặng nề, uể oải trở về mái nhà, ngồi đó chống cằm và suy nghĩ: “Mình nên làm gì đây?” Ông rất lo lắng.

Lúc này Mỹ Nữ Ca Hi đi tới bên cạnh quốc vương Phạm Thí, thấy phụ vương vẻ mặt ưu sầu, vội hỏi: “Thưa phụ vương, vì sao cha lo lắng như vậy?

“Ồ, là lo cho con mà thôi”

“Vì con ư! Chẳng lẽ diện mạo của con không đủ đẹp sao?” Nàng còn nói đùa rằng diện mạo của mình không đủ đẹp.

Quốc vương Phạm Thí với nụ cười khắc khổ và nói: “Con ơi, không phải vì con không xinh đẹp mà là vì con quá xinh đẹp. Sáu nước tranh nhau cưới con, nhưng ta lần lượt từ chối. Kết quả là hôm nay sáu nước đem binh đến gần kinh thành, vậy thì phải làm sao đây?”

Mỹ Nữ Ca Hi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Thưa phụ vương, phụ nữ có được quyền lựa chọn hôn nhân cho chính mình không?”, Quốc vương trả lời một cách sảng khoái: "Đương nhiên là có quyền lựa chọn cho mình rồi".

Sau khi Mỹ Nữ Ca Hi nhận được sự khai hứa (tức là sau khi quốc vương đồng ý), liền an ủi phụ vương: "Thưa phụ vương, xin cha không cần lo lắng, cha hãy đi báo với sáu vị quốc vương rằng, con sẽ tự mình chọn lựa bọn họ.”

Quốc vương nghe xong những lời này, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều nên sai sáu sứ giả đến báo cáo sự việc này với sáu vị vua và yêu cầu họ rút quân, đợi vài ngày sau để chuẩn bị tuyển chọn. Sáu vị quốc vương lúc này đều kiêu ngạo và cho rằng Mỹ Nữ Ca Hi nhất định sẽ chọn mình, vì vậy bọn họ đều không hẹn mà cùng đồng ý lui binh. Lúc này sứ giả chạy về bẩm báo: "Báo! Thưa quốc vương, sáu nước này toàn bộ đã lui binh." quốc vương trong lòng nghĩ: Lần này nhất định con gái phải xuất giá làm vương phi rồi, nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ cần quốc thái dân an, thì trong lòng ta đã đủ lắm rồi. Sau đó tâm ông từ từ bình tĩnh lại.

Sáu vị quốc vương dự tuyển kia đều tự xây dựng cung điện, tìm ra đủ loại bảo vật, mang theo voi (voi tượng trưng cho danh tiếng của một quốc gia lúc bấy giờ), kho báu và gia quyến, gần như dốc hết tất cả những gì họ có, ngày hôm đó đúng giờ đi tới Lộc Dã Uyển. Sau khi đến nơi, mỗi người vào một vị trí, xếp đội

hình của riêng mình rồi ngồi trên ngai Sư Tử, chờ đợi Mỹ Nữ Ca Hi đến. Mọi người ai nấy đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nghĩ mình là người tốt nhất.

Lúc này Mỹ Nữ Ca Hi thật sự đã đến, nàng mặc bộ quần áo lộng lẫy và đeo đồ trang sức, cưỡi voi, chậm rãi đi ra khỏi cổng thành, đi đến trước mặt từng vị quốc vương, sau đó chân thành nói với bọn họ: "Các vị quốc vương, ta không muốn cùng bất cứ người nào trải qua cuộc sống thật thật giả giả trên thế gian, ta nguyện ý lễ bái Phật Thích Ca Mâu Ni!" Nói xong nàng quay đầu và cưỡi voi đi mất. Sáu vị quốc vương cùng gia quyến nhìn bóng lưng khoan thai rời đi của nàng, cảm thấy vô cùng thất vọng (bởi vì trước đây bọn họ vô cùng tôn trọng tôn giáo, Phật giáo và bọn họ vô cùng tôn kính Đức Phật), nhưng lại mơ hồ tự hỏi làm thế nào mà một người phụ nữ xinh đẹp như vậy có thể không tham luyến cuộc sống trên thế gian này, lại không muốn tận hưởng sự giàu sang và vinh quang của cuộc sống, mà lại sẵn sàng quy y theo Đức Phật. Quốc vương Phạm Thí và gia quyến cũng thấy được hành động này của công chúa Mỹ Nữ Ca Hi, bọn họ bán tín bán nghi đi theo Mỹ Nữ Ca Hi để nhìn ra chân tướng.

Trên đường đi, nếu có thể thì Mỹ Nữ Ca Hi cưỡi voi, nếu không thể thì nàng đi bộ, sau một hành trình gió bụi phong trần, cuối cùng nàng cũng đến được thánh cư của Đức Phật. Sau khi nhìn thấy Đức Phật, nàng chắp tay dưới chân Ngài, cung kính đảnh lễ và thỉnh cầu: “Bạch Đức Thế Tôn, con nguyện xuất gia theo giáo pháp của Ngài và trì giới thanh tịnh. Con chỉ mong được Ngài chấp thuận!” Đức Phật vui vẻ đồng ý, gọi chủ mẫu của chúng sinh đến, đích thân giao Mỹ Nữ Ca Hi cho chủ mẫu (Chủ mẫu của chúng sinh là thủ lĩnh chuyên môn phụ trách về Tỳ kheo ni, quản lý toàn bộ Tỳ kheo ni). Chủ mẫu chúng sinh liền cạo đầu cho vị công chúa này xuất gia, thụ cụ túc giới và truyền thụ Phật pháp. Vị công chúa này đã tích lũy tư lương, tinh tấn tu trì, đoạn tận hoàn toàn tam giới luân hồi, chứng đắc được quả vị của Thánh giả La Hán. Trong cảnh giới của cô, vàng cũng giống như đất, không có ưu hay nhược, bàn tay và hư không không khác biệt, không có gì là khác biệt cả, hiển thị trống không như một. (Sư phụ đã từng

kể với mọi người, có một người rất vĩ đại, khi ra đi đã nói với thị vệ của ông rằng, đợi đến khi ông ta đi rồi, phải đặt hai tay ông ta bên ngoài quan tài, để cho mọi người nhìn, chính là một người vĩ đại như thế, khi ra đi cũng là hai tay trống không, chỉ để nói với mọi người rằng: hai tay trống không, như thể nắm giữ một thứ gì đó, và cuối cùng tất cả đều phải buông bỏ). Chư Thiên ca ngợi (tức là thượng thiên cũng đánh giá rất cao).

Những người đi theo đều thấy Mỹ Nữ Ca Hi thật sự đã xuất gia (ngày xưa chỉ cần xuất gia, không kết hôn thì mọi người đều kính trọng), đồng thời chứng đắc được quả vị, mọi người đều cảm thấy thật sự rất tuyệt vời. Mỹ Nữ Ca Hi đến gặp Đức Phật để lạy tạ và Đức Thế Tôn đã thuyết pháp cho những người đi theo nàng. Lúc này, chư Tỳ kheo hỏi: “Bạch Thế Tôn, vì nhân duyên gì mà Mỹ Nữ Ca Hi được sinh vào hoàng gia? Vì nhân duyên gì mà cô ấy lại xinh đẹp uy nghiêm như vậy? Vì nhân duyên gì mà cô ấy lại có niềm tin lớn lao vào lời dạy của đấng Như Lai như vậy?” Và vì nhân duyên gì mà cô ấy nhanh chóng chứng đắc Thánh quả?”

Đức Phật liền kể cho chư Tỳ kheo nghe: “Đây là nguyện lực trước kia của cô ta. Trước khi người Hiền Kiếp thọ hai mươi ngàn tuổi, và khi, Thiên nhân đạo sư (Thiên nhân sư), Như Lai, bậc Chánh Đẳng Giác Ca Diếp Phật ra đời, Lộc Dã Uyển có một vị thí chủ, người giàu như Đa Văn Thiên Tử. Vợ của thí chủ sinh ra một cô con gái xinh đẹp. Sau khi lớn lên, cô sinh khởi niềm tin mãnh liệt vào Đức Phật Ca Diếp. Với sự giúp đỡ của cha mẹ cô đã xây dựng một kinh đường cho Đức Phật và chư Tăng. Được sự đồng ý của cha mẹ, cô đã có thể xuất gia, cô nghiêm chỉnh chấp hành tuân thủ giới luật thanh tịnh trong suốt cuộc đời và tinh tấn Văn Tư Tu Hành. Trước khi chết cô phát nguyện: “Nguyện ở đời này, con có được những công đức như bố thí, cúng dường, trì giới, văn tư v.v., Có thể đời đời kiếp kiếp sinh ra trong một gia đình giàu có, tướng mạo trang nghiêm, đồng thời xuất gia chứng quả La Hán trong giáo pháp Thích Ca Thế Tôn. Vị Tỳ kheo ni phát nguyện này chính là Mỹ Nũ Ca Hi. Với nguyện lực quá khứ đã

chín muồi, cô sinh ra trong một gia đình giàu có, hảo tướng trang nghiêm, đối với ta (Đức Phật) sinh khởi lòng tin, được xuất gia và trở thành ni sư, chứng đắc Thánh quả.

Đức Phật kể với họ có một nhân duyên như vậy, chính là để nói với họ rằng, con người phải phát khởi lòng tin thanh tịnh lớn. Hãy xem chúng ta hiện nay, ai nấy đều không có nguyện lực, nguyện lực của rất nhiều người chính là “Tôi muốn nổi tiếng, tôi muốn giàu có”. Hãy nhìn những người đi chùa cầu xin mà xem, đều là muốn cầu tài, cầu xin những gì tốt cho bản thân, đều là xin cho bản thân mình. Mỗi người chúng ta phải hiểu rằng: phiền não đến từ việc cầu xin, dục vọng sẽ tạo ra phiền não cho quý vị, sẽ làm tổn thương trái tim trong sáng của quý vị và khiến quý vị mất đi nhiều trí tuệ và phúc đức hơn. Vậy nên hãy xa lìa dục vọng, để chúng ta có thể đón nhận trí tuệ của Đức Phật, dùng tấm lòng thanh tịnh của Đức Quán Thế Âm Bồ Tát, và dùng Phật pháp mà Đức Phật đã ban cho chúng ta để chỉ dẫn hướng đi cho chúng ta, như thế chúng ta mới có thể tránh xa được điên đảo mộng tưởng và một kiếp tu thành báo Phật ân!

Được rồi, hôm nay bài giảng dành cho đại chúng xin tạm dừng tại đây. Chúng ta hẹn gặp lại ở chương trình tiếp theo. Cảm ơn đại chúng.