Tập 61 NGŨ TRƯỢC PHIỀN NÃO CHÍNH LÀ NGHIỆP CHƯỚNG 6/5/2020


Bất kỳ sự cố chấp hay tham luyến nào, đều có nghĩa là không hiểu rằng “Sắc tức thị Không”. Sau khi con người được sinh ra, “Không tức thị Sắc” đúng không? Khi đến nhân gian, chẳng có gì cả: không họ hàng, không bạn bè, không quần áo, ngay cả cha mẹ cũng chỉ là tạm thời, đến nhân gian mới vay mượn, tất cả đều trống rỗng. Sự trống rỗng này lại trở thành “Sắc” - rất nhiều thân quyến, bạn bè, tình thân và còn có cả cương vị công tác của quý vị, mọi thứ lại trở thành “Không tức thị Sắc”. Vì vậy, cố chấp và tham luyến sẽ biến thành hư vô trong tâm quý vị.

Nên hiểu rằng trên thế giới này, “Biến đổi” là lẽ thường tình. Một người mà vẫn như cũ là điều bất bình thường, một đứa trẻ chỉ cao một mét, hơn 20 năm vẫn cao một mét, thì có phải là lạ không? Nếu một người không già đi sau mấy mươi năm, dần theo tuổi tác tăng trưởng mà vẫn như vậy thì có phải là kì quái không? Trên thế giới gần như không có sự vĩnh hằng. Không có gì có thể tồn tại vĩnh hằng hay tồn tại mãi mãi, điều đó là không thể. Quý vị sẽ luôn phải thừa nhận sự phiền não của Thành-Trụ-Hoại-Không.

Hiện tượng vô thường biến tới biến lui chính là vô thường. Con người chúng ta biến đổi qua lại, hôm nay chúng ta tốt với người này, nhưng ngày mai lại không tốt với họ nữa, không tốt với người này trong một giai đoạn, sau một thời gian sau lại tốt với họ. Đôi khi, mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái cũng vậy, trong khoảng thời gian này hai người đặc biệt tốt với nhau, sau một thời gian hai người lại cãi nhau, sau khi cãi nhau một thời gian lại tốt trở lại. Đây chính là duyên phận phù hợp. Phù hợp cái gì đây? Phù hợp với đạo lý vô thường, bởi vì nó đều sẽ thay đổi. Cho nên một người nhìn không thấu, họ cho rằng “đứa trẻ này đối với tôi như vậy, thì vĩnh viễn sẽ không thay đổi”, vĩnh viễn hận cha, hận mẹ, không thay đổi là không thể nào. Giữa cha mẹ cũng vậy, luôn có sự hợp và

phân. Sư phụ từng nói với mọi người rằng câu nói đầu tiên trong《Tam Quốc Diễn Nghĩa》là “Phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân” {xa lâu ắt gần, gần lâu ắt xa}. Thật ra, chính là nói về nguyên lý Bát Quái – Âm Dương ngũ hành, hợp lâu nhất định sẽ xa, xa lâu nhất định sẽ hợp. Vì vậy, nếu điều vĩnh cửu không tồn tại, thì tại sao quý vị vẫn cố chấp như vậy. Bạn bè cuối cùng không còn là bạn

bè, họ hàng thân thích trở thành kẻ thù, chuyện như vầy không nhiều sao? Kiếp này chúng ta là vợ chồng nhưng không biết kiếp sau sẽ có mối quan hệ như thế nào. Hôm nay không có bạn bè, nhưng ngày mai lại có. Tiền vất vả kiếm được đều tiêu hết hoặc ban đêm bị cướp mất. Những gì quý vị có trong kiếp này, kiếp sau sẽ mất đi. Những gì không có ở kiếp này, nói không chừng kiếp sau lại có. Đây là luân hồi, đây gọi là thế giới vô thường. Khi quý vị bước vào thế giới này, chính là bước vào vô thường.

Quý vị phải hiểu rằng, có một ý thức về vũ trụ trong tâm trí của quý vị. Ý thức vũ trụ là gì? Nhìn xa được, nhìn thấu được. Khi quý vị rời khỏi trái đất để nhìn quả địa cầu này, thì nó chỉ là một vòng tròn đang quay. Khi quý vị đang ở trong trái đất, quý vị không thể nhìn thấy được nó như một vòng tròn. Khi quý vị ở trong gia đình, ngày ngày sẽ cãi vã, chỉ khi quý vị đi xa một thời gian, quý vị mới biết được nguyên nhân thực sự của những cuộc cãi vã. Chúng ta phải biết chấp nhận sự thay đổi và chấp nhận sự vô thường của cuộc sống. Sinh mệnh giống như đang chơi trốn tìm với chúng ta, hôm nay có thể quý vị được cứu, ngày mai bác sĩ lại nói rằng không thể cứu được. Vài ngày sau bác sĩ nói quý vị không cứu được nữa, nhưng sau khi quý vị đọc kinh lại được cứu, thật ra tất cả đều thuộc về vô thường. Muốn tìm kiếm sự thật, sự thật chính là tinh thần và linh hồn của chúng ta. Muốn từ bỏ cái giả, đó chính là thân thể của chúng ta và vật chất như mộng huyễn bọt bóng trong nhân gian mà chúng ta tạm thời có được. Có được may mắn, mất đi mất mát, tất cả những điều này đều là vô thường, thì sao lại còn muốn mất mát, sao lại còn muốn vui mừng. Đây chính là

phẩm chất cao quý mà các bậc Cao Tăng Đại Đức sở hữu, như thể như như bất động.

Mong mọi người sẽ hiểu và không nhìn cuộc sống với thái độ tiêu cực, bởi cuộc sống sẽ thay đổi, bởi sự được và mất trong cuộc sống chỉ là tạm thời, bởi vì khi một người sinh ra, một mình cô độc đến, khi đi cũng một mình cô độc rời đi. Nếu đã như vậy, thì sao lại cô đơn? Quý vị vốn dĩ đã một mình đến, khi ra đi vẫn là một mình đi, quý vị không có gì cô độc. Quý vị không mất gì, cũng không có được gì, thế nên người mất mát không có gì để mất, chỉ là bản thân quý vị cảm thấy mất mát mà thôi, chỉ cần tìm ai đó để nói chuyện, thì quý vị lập tức sẽ không bị lạc lối. Một số người sẽ điều chỉnh tâm thái, vì họ biết rằng người đến và đi vội vàng.

Phải biết rằng, vô lượng chúng sinh trong vũ trụ đều là Phật. Mọi người nghĩ xem, ai mà không có lương tâm? Chỉ là lương tâm của nhiều người bị ô nhiễm, cho nên họ không nhìn ra được lương tâm của chính mình. Chúng ta phải đồng hành cùng Phật, ở cùng với chư Phật Bồ Tát, thì nói chi được mất hay cô đơn? Mỗi ngày chúng ta quỳ trước Bồ Tát khấu đầu, thỉnh an, cầu xin Bồ Tát phù hộ cho chúng ta, thì hà cớ gì cô đơn? Cho nên ở thế gian, sự cô đơn, đau lòng, lo âu, vui buồn ly hợp, được mất, chỉ giống như một chuỗi ảo tưởng lớn nhỏ mà thôi, chỉ là bong bóng. Hạnh phúc không còn. Danh không còn. Lợi, một lúc sau cũng tan biến. Đau khổ, khóc rồi lại thôi. Vui vẻ rồi lại kết thúc v.v.. hết thảy mộng huyễn bọt bóng này, sẽ nhanh chóng biến mất trong cuộc sống của chúng ta. Vì vậy, để thực sự có thể hiểu hay lý giải và biết như thế, chỉ có trí tuệ đại viên mãn – đó là trí tuệ của Phật, trí tuệ của Bồ Tát, thì quý vị mới có thể chiến thắng được điên đảo mộng tưởng trên thế gian.

Hôm nay Đài trưởng sẽ giảng với mọi người về ngũ trược ác thế. Mọi người đều biết thời kỳ Mạt Pháp ngũ trược ác thế có năm loại ác, năm món Trược. Món Trược đầu tiên được gọi là Kiếp Trược. Kiếp, chúng ta thường nói kiếp nạn.

Trược, chính là vẩn đục. Trong thế giới này, thường hay nói “3 6 9” số kiếp khó thoát, bốn mươi chín tuổi, ba mươi chín, hai mươi chín v.v.. thì sẽ có nạn. Số kiếp khó thoát, chạy trời không thoát, đây chính là chữ “Kiếp” của “Kiếp Trược”. Trên thực tế chính là kiếp nạn, kiếp nạn này dùng Phật lý uyên thâm để giải thích, chính là tổng hợp thời gian và không gian. Mọi người nghĩ xem, kiếp có phải có khái niệm về thời gian không? Quý vị gặp tai họa ở tuổi nào, nếu sang năm không qua khỏi, nếu sức khỏe tiếp tục tệ hại như vậy thì nhất định phải phẫu thuật. Đó có phải là tai họa không? Thế thì đó là một kiếp nạn. Có phải kiếp nạn có thời gian không? Có. Không gian chính là môi trường mà quý vị đang sống. Nếu hôm nay quý vị ở trong một môi trường, nơi có năm người đều hút thuốc, mà bản thân quý vị không hút thuốc, thì không gian này nhất định sẽ gây ra bệnh viêm phổi cho quý vị, bởi vì quý vị đang hút thuốc lá thụ động của năm người, khói thuốc đều được hít vào cơ thể. Vì vậy thời gian và không gian đã tạo ra “Kiếp” nạn này. Phật pháp giải thích rất rõ ràng về chữ “Kiếp” này, số kiếp này chính là quan niệm về Thời Không (thời gian và không gian). Chúng ta nói, “Không phải không báo, mà là thời khắc chưa đến”, thời khắc số kiếp đã đến, quý vị trốn được qua mùng 1, không trốn qua được 15. Đây là khái niệm mà Sư phụ đã nói với mọi người về thời gian và không gian. Tại sao quý vị không thể giải thoát? Khổ nạn này, quý vị đã cầu xin Bồ Tát trong một thời gian dài, tại sao đến ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc? Bởi vì thời gian của quý vị chưa đến, bởi vì không gian của quý vị - không gian trong tâm - chưa được thanh lọc hoàn toàn nên quý vị không thể giải thoát. Tại sao tôi không thể Chứng đạo? Bởi vì Thời Không khiến quý vị không thể chứng được đạo. Vì vậy, chữ Kiếp này chính là Kiếp Trược, kiếp của từ kiếp nạn. Rất nhiều người khó có thể trốn thoát khỏi thời gian và không gian. Thế nên, tại sao có rất nhiều người lại sợ hãi đến như vậy, khi nghiệp chướng của bản thân đến, sợ hãi kinh hoàng. Đó là sự thật! Sao không sợ? Hãy nói xem, làm sao mà không sợ? Lúc đến trốn cũng trốn không được. Nói vài câu thì đã xảy ra chuyện rồi. Làm việc, rõ ràng thường ngày là đúng, thì hôm nay đã xảy ra chuyện. “Ồ, làm sao ấy? Tại

sao tôi lại hồ đồ như thế?”. Bởi vì quý vị đã tiến vào kiếp nạn của thời gian và không gian, chính là Kiếp Trược.

Món Trược thứ hai gọi là Kiến Trược. Kiến nghĩa là cái thấy sai lầm. Cái thấy là gì? Là kiến giải. Cái hiểu sai lầm. Hãy suy nghĩ mà xem, con người mắc nhiều sai lầm, thường là do họ hiểu sai, phán đoán sai, lời nói sai, suy nghĩ sai và cuối cùng là làm ra những hành vi sai. Nhiều người không thể thành Phật vì cái thấy của họ sai lầm. Hiểu biết của quý vị sai, quý vị nghĩ Phật pháp là như thế này sao? Phật pháp là như thế kia sao? Quý vị nghĩ mình đã hiểu được đạo Phật rồi sao? Tất cả cái thấy sai lầm này đã tạo thành Kiến Trược. Trược chính là không tốt, sự ô nhiễm. Những gì quý vị thấy không phải là sự thật, là Kiến Trược. Đôi khi, khi chúng ta thiền định, cảm thấy khí mạch đã thông, trong người rất thoải mái và nghĩ: “Tôi đã tu được đến đâu rồi, giữa các huyệt vị của tôi đều thông rồi”, quý vị nhìn thấy điều đó và cảm thấy rằng quý vị đã được khai thông, thì quý vị đã nhìn thấy Trược - tức là đã sai rồi. Trong trường hợp này, thực ra quý vị chưa thật sự khai ngộ, quý vị chỉ là cảm giác đã khai ngộ, trên thực tế kiến giải của quý vị đã lý giải sai lầm, quý vị tưởng rằng nhìn thấy Bồ Tát, là bản thân liền tu thành và liền có được quả vị rồi, thế thì quý vị đã bị rơi vào Kiến Trược, cái thấy của sự nhìn thấy là sai lầm. Vì vậy, nhiều người cho rằng công phu của bản thân thâm sâu, không nói lời nào, chỉ tập trung và nín thở, khi những người xung quanh nhìn vào họ sẽ nghĩ: “Công phu sâu quá”. Sư phụ đã gặp rất nhiều “Cao nhân” như vậy, Sư phụ vẫn cười nói với họ, nhưng họ ngưng thần nín thở, giống như đang vận hành trường khí với Sư phụ vậy, Sư phụ vẫn cười, kết quả là họ đã biết. Thực ra đó không phải là hiển hóa hay sự hiểu biết kiến giải của quý vị và những gì quý vị cho là đúng thì sẽ đúng. Có người tu luyện đến mức trên đầu có hào quang, dù có một chút đàn thành (mandala) cũng không thể coi là đã thành Phật. Nhiều Cao Tăng Đại Đức đã nói với chúng ta rằng dù các vị có tu luyện đến đỉnh đầu có ánh sáng thì đó vẫn chỉ là ảo ảnh, vẫn là ảo giác, không có thật. Quý vị chính là Vân Sinh túc hạ vị vi tiên {Mây sinh

dưới gót chưa chắc đã là Tiên}, nghĩa là chưa chắc đã là thần tiên. Có người lúc bước đi, giống như dưới chân có sương mù, giống như có sắc mây, họ chưa chắc đã là tiên nhân. Kiến Trược chính là sự hiểu biết của quý vị không nhất định là đúng, cách kiến giải và cách nhìn nhận không đúng.

Món Trược thứ ba gọi là Phiền Não Trược. Mọi người đều biết phiền não, người có thể nhìn thấu phiền não đều biết sự hiểu biết của Phật pháp về phiền não, bởi vì phiền não vốn trống rỗng, phiền não là rỗng không. Cho nên có nhiều người rất ngớ ngẩn, phiền muộn, đau khổ và khó chịu, rồi một tháng sau, một tuần sau, hai ngày sau, ba ngày sau có còn phiền nữa hay không? Khi quý vị phiền não chân mày nhăn nhó, bực bội, tỏ thái độ khó chịu với người khác, chính là nghĩ không thông. Hai ngày sau, đã nghĩ thông rồi thì mở lời: “Xin chào” với người ta, và bản thân tự nghĩ: “Tôi làm sao thế, một hồi thế này, một hồi thế kia”. Bởi vị quý vị đã nghĩ thông rồi, nghĩ không thông là vì quý vị có Phiền Não Trược, khí ô trược của phiền não ở trong thân thể quý vị, khiến quý vị không thoát ly được.

Phiền não, dùng lời của Sư phụ mà nói, đó chính là bản thân quý vị đang lừa dối chính mình, bản thân quý vị đang dọa chính mình: “Chuyện này tiếp theo phải làm sao đây? Chuyện này phải làm thế nào?” Đây là phiền não. Quý vị đang tự lừa dối bản thân, đang tự dọa chính mình, “Tôi chán quá!” Có gì mà phiền não? Nếu quý vị có Bồ Tát phù hộ, quý vị phiền gì cơ chứ? Nếu quý vị có trí tuệ của Bồ Tát, quý vị phiền gì cơ chứ? “Xe đến trước núi tất có đường đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”. Người có trí tuệ, thì phiền não không thể trở thành một thứ ô trược đối với họ. Người không có trí tuệ, gặp phiền não thì đã bị ô trược rồi. Thế giới vốn vô sự, dung nhân tự nhiễu (thiên hạ vốn là chẳng có chuyện gì xảy ra mà tự làm rối cả lên). Hãy nghĩ xem tuổi trẻ chúng ta đã gặp bao nhiêu phiền não mà không thể vượt qua được, bây giờ nghĩ lại thì thật nực cười và ngu ngốc biết bao. Bây giờ mọi người hãy nhớ lại quá khứ của mình, có phải là rất

ngu si không? Mọi người có cảm thấy là mình rất ngốc không? Và còn cảm thấy mình cần giữ thể diện.

Món Trược thứ tư chính là Chúng Sinh Trược. Chúng sinh là gì? Chính là cộng đồng, là xã hội. Nếu quý vị bị ô trược trước tất cả chúng sinh, có nghĩa là nếu quý vị nhất quyết giữ thể diện trước mặt mọi người, thì quý vị sẽ bị ô trược. Quý vị không chịu thừa nhận khuyết điểm của mình, thì quý vị sẽ bị ô trược. Bởi vì người đông, quý vị dốc sức muốn nắm bắt một số lợi ích, muốn giữ lại một số lợi ích và tham vọng mà quý vị cho là có lợi cho bản thân, như vậy thì quý vị đã bước vào Chúng Sinh Trược. Rất nhiều người ở trước mặt một người có thể nói bản thân mình không tốt, nhưng ngay khi có nhiều người, họ liền phủ nhận ngay để giữ thể diện. Người học Phật nhất định phải khắc phục được Chúng Sinh Trược, thật ra chính là không nên làm mọi cách để giữ thể diện. Dục vọng, chúng ta không thể giữ nó ở trong lòng, bởi vì người có dục vọng, chỉ cần khi có người ở bên cạnh hay có chúng sinh ở bên cạnh, nếu quý vị muốn giữ lấy họ, liền muốn để lại một ấn tượng đẹp nhất. Lấy một ví dụ đơn giản: Khi tổ chức một bữa tiệc, nhiều người chỉ muốn khác biệt với những người khác: ăn mặc khác với người khác, bước vào nói chuyện phải khác người, muốn tìm cách để thu hút sự chú ý của người khác. Đôi khi, thực sự không thể thu hút được sự chú ý của người khác, họ cố ý làm vỡ ly rượu v.v.. mọi người đều đã từng xem điều đó trong phim, là họ đã phạm Chúng Sinh Trược.

Chúng ta phải hiểu rằng, thời đại đang thay đổi, tính cách con người cũng đang thay đổi, thế giới này không có gì là không thay đổi. Quý vị đừng vì sự thay đổi của xã hội hay sự thay đổi của chúng sinh mà khiến cho nội tâm của mình thay đổi. Có một người bạn tốt đã lâu không gặp, người ta vừa hỏi, “Ôi, cậu ấy đã ra đi rồi”. Kỳ thực “Vận trình thường biến, vô thường dời vực” – vô thường khiến quý vị “dời”, chính là dời đi, “vực” chính là vực của khu vực – như thoi đưa. Vô thường luôn ở bên cạnh chúng ta, chúng ta không nên coi thường nó. Những chúng sinh phàm phu tục tử bình thường, không biết sự thay đổi của hoàn cảnh

cũng không làm cho bản thân đạt được cái gì. Những thay đổi trong vận mệnh của quý vị thực chất là sự thay đổi trong nghiệp lực của quý vị, bởi vì quý vị tạo nghiệp, nên mệnh của quý vị thay đổi. Bởi vì quý vị quá chú trọng sĩ diện, nên quý vị đang bước vào nghiệp lực của mình. Nếu quý vị hiểu được thế giới này hết thảy đều vô thường, những gì quý vị có hôm nay sẽ mất đi vào ngày mai, thì quý vị mới hiểu được ý nghĩa thực sự của số phận và cảm giác mà quý vị có được sẽ khác. Trên đời này, có người có của cải nhưng không có mạng sống, tức là người này có tài sản và rất nhiều tiền bạc, nhưng không có mạng sống. Có người có mạng sống nhưng không có của cải.

Nhiều người nói: “Thưa sư phụ, xin hãy giúp tôi bói xem vận mệnh của tôi”. Đài trưởng nói: “Đừng đến tìm tôi để bói vận mệnh”. Ông có số mệnh của riêng ông và ông hoàn toàn có thể làm chủ được vận mệnh của chính mình. Nếu học giỏi chắc chắn sẽ tốt nghiệp, hơn nữa trên đời này có rất nhiều thứ không cho quý vị sự hoàn hảo mà sẽ cho quý vị những bài kiểm tra liên tục, đó cũng là một loại vô thường. Nhiều người học giỏi nhưng chưa chắc đã phát tài. Một số người có thể phát tài hơn, nhưng không nhất thiết là người có học vấn cao. Một số người xinh đẹp hơn quý vị, quý vị rất hâm mộ họ nhưng mệnh của họ vất vả hơn quý vị. Tại sao vậy? Bởi vì họ hồng nhan nên bạc phận, cho nên mặc dù quý vị xấu hơn họ nhưng có thể sẽ có nhiều tiền hơn họ. Mọi thứ trên thế giới này đều vô thường và không có gì khiến quý vị cảm thấy hoàn toàn viên mãn. Vì vậy, trên thế giới này không có gì là có sự cân bằng Âm Dương hoàn toàn, nếu Âm Dương hoàn toàn cân bằng thì sẽ không tồn tại thế giới âm tình viên khuyết. Mỗi người đều có số mệnh riêng, mỗi người đều có phúc phận riêng, chớ hâm mộ người, đừng hâm mộ người khác.

Muốn diệt trừ phiền não, hẳn là có được vô ngã. Con người làm sao diệt trừ được phiền não và thật sự làm được vô ngã đây? Trong đầu chỉ nghĩ đến người khác, thì quý vị liền trống rỗng, trong đầu luôn nghĩ đến người khác, thì quý vị nhất định sẽ không bị phiền não. Quý vị chỉ cần nghĩ đến, “Tôi phải làm sao bây

giờ, tôi mất mặt, tôi xấu hổ, tôi phải làm thế nào, tại sao tôi vẫn chưa có được, tại sao tôi vẫn chưa lấy được”, thì quý vị sẽ có phiền não. “Tại sao tôi làm nhiều như vậy mà anh ta vẫn tốt hơn tôi?”, không nên hâm mộ người ta, không nên đi ghen tị với người khác, thì trí tuệ của quý vị sẽ tăng trưởng. Trong tâm quý vị chỉ nghĩ đến người khác, hy vọng người khác tốt, quý vị là người có thể học Phật và học được tâm địa tốt. Rất nhiều người, vì sao cảnh giới của họ cao? Họ thường cảm thấy bản thân khổ một chút cũng không sao, mọi người tốt là được rồi, đây mới gọi là học Phật. “Tôi hy sinh nhiều một chút, chỉ cần làm cho mọi người vui vẻ là được rồi”. Nhưng rất nhiều người nghĩ không thông điểm này, họ nghĩ: “Tại sao như vậy? Dựa vào gì mà tôi phải cho đi nhiều hơn?”. Vậy thì dần dần quý vị sẽ dệt nên vọng tưởng và ảo tưởng trong lòng. Như vậy, trong tâm của quý vị sẽ có mâu thuẫn cấu thành vọng tưởng, bởi vì sự không hiểu biết của quý vị đối với sự việc này khiến quý vị sinh ra vô minh, vô minh sẽ sinh ra vọng tưởng.