Tập 52. KIẾN - TU - HÀNH LÀ CHÌA KHÓA CỦA SỰ CHỨNG NGỘ 25/04/2020

Thầy dạy mọi người rằng chúng ta không nên để đầu óc thường xuyên có những suy nghĩ viển vông, ảo giác, bởi vì những thứ đó là trống rỗng, nếu nghĩ đến chúng thì cuối cùng chúng cũng sẽ trống rỗng mà thôi. Khi quý vị tưởng tượng, thì không gian tưởng tượng này tạo ra một loại Sắc - có thể nhìn thấy và tưởng tượng ra được đó chính là một loại Sắc, và cuối cùng loại Sắc này là trống rỗng. Thực ra, “Sắc tức thị Không” cho chúng ta biết rằng mọi hiện tượng mà chúng ta thấy và nhận biết, cũng như nhiều đau khổ và phiền não trên thế gian này, thực ra đều do ảo tưởng gây ra. Kinh Phật dạy chúng ta rằng: Đau khổ là tạm thời và sẽ quên theo thời gian; hạnh phúc cũng là tạm thời và sau nhiều năm, nó là ảo ảnh và cũng không còn nữa. Hết thảy “Sắc tức thị Không”, Không càng về sau sẽ xuất hiện một đời sống huyễn ảo, đây là điểm chung. Điểm chung là từ hiện hữu đến hư vô, từ hư vô đến hiện hữu, tức là “Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc”. Thực ra, ở đây chính là mối quan hệ giữa nhân duyên và quả báo, điều này cho chúng ta hiểu rằng mọi thứ trên thế gian này đều là do duyên phận mà tồn tại, nhân quả nhất định sẽ có báo ứng, thiện ác đều có tính tuần hoàn. Nhiều người thường hỏi: “Kiếp trước tôi đã làm gì?” Đừng hỏi Thầy, kinh Phật xưa kia đã dạy: Yếu tri tiền thế nhân, kim sinh thụ giả thị (Muốn biết cái nhân về kiếp trước của ai thế nào? Cứ nhìn vào sự hưởng thụ kiếp này của người ấy khắc biết). Hôm nay quý vị có cuộc sống rất tốt, vô lo vô nghĩ, không đau khổ nhiều, chắc chắn kiếp trước quý vị đã tích phúc tích đức. Nhiều người đến hỏi Thầy: “Thưa Sư phụ, kiếp sau con sẽ gặp quả báo gì? Con có thể lên trời được không? Con có thể tái sinh vào gia đình khá giả không? Con sẽ không trở thành ngạ quỷ phải không?” Kinh Phật nói: Yếu tri hậu thế quả, kim sinh tác giả thị (Muốn biết cái quả kiếp sau của ai thế nào? Cứ xem ngay việc làm ở kiếp này của người ấy khắc biết). Đời này quý vị đang làm việc thiện chắc chắn sẽ được thiện báo - ba cõi thiện: cõi trời, cõi A-tu-la, cõi người đều thuộc về ba cõi thiện, nếu đời này quý vị không chăm chỉ làm việc thiện, mà làm điều ác, vậy thì địa ngục đang chờ đón quý vị, cõi ngạ quỷ đang chờ đón quý vị, cõi súc sinh đang chờ đón quý vị. Vậy quý vị có còn muốn hỏi người khác nữa không? Hãy tự hỏi chính bản thân mình là đã rõ.

“Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc” là cơ sở để thuyết phục con người làm điều thiện. “Đừng cố chấp nữa. Không sao cả. Bạn phải buông bỏ nó. Nếu bạn có được thứ này, sau này nó cũng sẽ không còn nữa” - Thuyết phục người ta hướng thiện phải vậy không? Nhiều người khi quý vị khuyên, họ không nghe

đâu: “Nhà tôi rất giàu có, tôi khấu đầu để làm gì? Tôi có tiền, tôi nổi tiếng, tôi có danh, tôi có lợi, tôi không thiếu thốn gì nên tôi không cần phải lạy”. Khi đó quý vị hãy nói với họ: “Nó là vô thường, mọi thứ trên thế gian này cuối cùng đều trống rỗng, Sắc tức thị Không”. Khi đó, họ biết rằng cuối cùng một ngày nào đó sẽ không có gì và mất đi tất cả, vì vậy họ sẽ có đủ kiên nhẫn để tinh tấn học Phật.

Điều tiếp theo sẽ nói với mọi người đó là từ kinh điển Phật giáo. Học Phật đòi hỏi phải kiến giải, tu chứng và hành nguyện, cương lĩnh của việc học Phật đã được đưa ra là một thể ba ngôi “Kiến-Tu-Hành”. “Kiến” là cái thấy, kiến giải của quý vị; “Tu” là tu chứng, chứng được sau khi trau dồi tâm thức, là đã minh bạch rồi; “Hành” là thực hành những lời nguyện, là hành vi của quý vị. Nếu quý vị đọc tất cả kinh điển theo ba nguyên tắc chỉ đạo này, thì quý vị sẽ dần dần hiểu được ý nghĩa và nội hàm chân lý của kinh điển.

Học Phật cần phải có công phu, công phu có nghĩa là nỗ lực chăm chỉ và tinh tấn. Học phải dụng công và dụng công phải đúng cách, nếu dụng công không đúng cách vậy thì đã dụng sai công rồi. Nhiều người học không có thầy, tự mình tu tập một cách mù quáng, cuối cùng kiến giải lại không đúng — Những quan điểm, hiểu biết về học Phật và cuộc sống đều sai lầm. Cái thấy của họ sai thì cái lý sẽ sai và không phải là lý luận đúng rồi. Nhiều người học Phật học càng về sau dồn ép người khác: “Học Phật không được như vậy, phải làm như vầy…” Quan điểm của họ là sai lầm. Những quan điểm sai lầm sẽ dẫn đến những sai lệch về sự vật và con người.

Nếu quan điểm đã sai, thì hành nguyện sẽ không thực hiện được và sẽ không hành nguyện nữa. Hành nguyện là gì? Là có nguyện lực phải thực hành, phải làm nó. Không hành nguyện thì làm sao công đức viên mãn được đây? Chúng ta thường nói với mọi người rằng “công đức viên mãn”, công đức phải viên mãn và đầy đủ, phải hiểu được viên mãn. Tại sao có lúc sự kiến giải của quý vị không đến nơi đến chốn? Tại sao sự kiến giải đó lại có sai lệch, không trọn vẹn? Bởi vì quý vị chưa thể tu đến chứng đắc, cũng chưa thể tu tâm đến chứng đạo. Chưa thể chứng đạo nghĩa là gì? Tu tâm không đến nơi đến chốn. Ví dụ, hôm nay trong năm giới quý vị giữ hai giới, thì có được xem là đến nơi đến chốn không? Quý vị nói: “Tôi không sát sinh, tôi không trộm cắp”. Quý vị đã giữ hai trong năm giới, điều đó là tốt. Nhưng quý vị lại nói dối, uống rượu và lại tà dâm, vậy nói xem quý vị có phải là người tốt không? Nếu quý vị giữ không đến nơi đến chốn, thì có thể đạt được sự viên mãn không? Nếu trí tuệ của quý vị

không đủ viên mãn, thì thực hành nguyện lực của quý vị sẽ không đủ viên mãn, và nguyện lực vĩnh viễn sẽ không bao giờ viên mãn. Khi quý vị hành nguyện với Bồ Tát và nói: “Bồ Tát, con nhất định như thế này”, điều đó không viên mãn. Năm giới là năm giới, tám giới là tám giới, hôm nay tôi có thể giữ được bao nhiêu giới, cần giữ như thế nào thì phải giữ như thế nấy. Nếu tôi có nguyện lực làm người không nói dối thì tôi không thể nói dối thêm lần nào nữa, đó gọi là giữ giới. Nếu nguyện lực không viên mãn và hành nguyện không đến nơi đến chốn thì công đức chắc chắn sẽ không viên mãn; nếu công đức không đủ viên mãn thì sẽ có vấn đề về kiến giải và tu chứng. Có phải kiến giải của những người có công đức không viên mãn là sai lầm chăng? Năng lực hiểu biết về Phật Pháp trong quá trình tu tâm chứng đắc nhất định sẽ xuất hiện vấn đề, bởi vì cả 3 điều trên là 1 thể đồng nhất của nhau. Vì vậy, nếu hành vi và nguyện lực không đến nơi đến chốn thì sẽ có vấn đề về kiến giải và tu tập. Sư Phụ đưa ra một ví dụ đơn giản, hôm nay quý vị làm phụng sự viên, “Ồ, tôi làm phụng sự viên rồi, tôi làm một chút việc tốt rồi thấy không”. Quý vị có nghĩ rằng mình có thể đạt được công đức viên mãn không? Hôm nay quý vị làm phụng sự viên, thì phải vì chúng sinh một cách chân thật, trực ở đó phải đứng ra tướng đứng, ngồi ra tướng ngồi đàng hoàng thì chúng ta mới bảo vệ được Phật Pháp vĩ đại của mình như một vị thần Hộ Pháp. Đây là điều mà Sư phụ muốn dặn dò mọi người, hãy đặc biệt cẩn thận với “tam vị nhất thể”.

Thực ra, điều khó nhất trong việc học Phật là tâm từ bi, vì không phải ai cũng dễ có tâm từ bi, ai cũng đã từng nói “Tôi phải từ bi với bạn”, khi cãi nhau rồi, thì có tâm tư bi nữa không? Không sẵn lòng giúp đỡ người khác thì quý vị có tâm từ bi không? Khi nguyện lực chưa đủ viên mãn thì có được tâm từ bi không? Do đó, quý vị phải thực sự phát khởi tâm thực hành nguyện lực, thì quý vị sẽ có được tâm từ bi. “Tôi có nguyện lực này, tôi phải thực hiện, tôi muốn làm người tốt, từ nay trở đi tôi sẽ học Chánh đẳng Chánh giác của Bồ Tát, về sau tôi mới có thể trở thành Vô thượng Chánh Đẳng Chánh Giác”. Quý vị nhất định phải có nguyện lực này. Nếu quý vị cứ nói: “Tôi muốn giúp đỡ người khác, tôi muốn từ bi với người khác, và tôi muốn cứu độ người khác”, quý vị cứ nói như vậy, trong khi ngày nào cũng ngủ nướng không muốn thức dậy tụng kinh. Một ngày quý vị có thể tụng bao nhiêu tờ Ngôi Nhà Nhỏ? Một ngày quý vị có thể tụng bao nhiêu biến kinh? Chớ đừng nói đến việc giúp đỡ người khác. Để giúp được người khác phải hy sinh tất cả, phải hy sinh thời gian quý báu của mình, phải như vậy không? Phải cho đi tâm từ bi của mình, phải như vậy không? Phải hy sinh rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, thời gian vui chơi của mình, hay cuộc sống thoải mái mà bản thân có được, tất cả những thứ đó phải bị phá vỡ thì mới có

được nguyện lực. Vì vậy, đôi khi nói thì dễ nhưng làm lại khó. Nếu đơn thuần chỉ nói đến việc tu tập thì cũng vô ích, phải có cái tâm công đức và lập tâm công đức trong lời nguyện của mình, “Hôm nay tôi thực hành điều nguyện điều này, thì tôi nhất định phải làm công đức và phải đối xử với chúng sinh tốt”. Bằng không, quý vị sẽ không có cách nào hoàn thành được lời nguyện này, khi đó không có cái Công này, cũng không có cái Đức này.

Phật giáo tại thế gian, trên thực tế là để dạy cho chúng ta: con người cần phải kiến giải. Thế nào là kiến giải? Là nhìn thấy sự thật và hiểu sự thật của thế giới này, chính là đang hành nguyện. Khi quý vị có thể hiểu được mọi điều thiện và điều ác trên thế gian này, là quý vị đang thực hành thệ nguyện của mình. Thế giới này là thế giới ngũ trược ác thế, ngũ trược gồm có phiền não trược, kiến trược, mệnh trược v.v.. rất khó vượt qua. Trong thế giới ngũ trược ác thế này quý vị hành bố thí như thế nào? Nếu quý vị làm điều thiện trong thời Mạt Pháp thì mọi người sẽ cười nhạo quý vị: “Sao bạn ngốc thế? Cậu ấy không tự mình làm được việc đó sao? Tại sao bạn lại đi giúp cậu ta?” Có rất nhiều sự phản kháng. “Tại sao bạn phải đối xử tốt với cậu ta? Cậu ấy không thân không thích gì với bạn tại sao bạn lại như vậy? Bạn không phải là đại ngốc chứ?” Đây chính là ngũ trược ác thế, bởi vì lý niệm của con người đều trái ngược. Thời bây giờ ai mà sẵn sàng giúp đỡ người khác? Nếu không có lợi ích, sẽ không giúp đỡ người khác, nếu chưa nhận được lợi ích, sẽ càng không mở lòng giúp đỡ người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào việc nhận được bao nhiêu lợi ích. Nếu nhận được nhiều hơn, thì giúp đỡ; nếu nhận được ít hơn, nhận được rồi cũng có thể sẽ không giúp. Đây là lý niệm thời bây giờ. Vì thế chúng ta cần mọi người cúng dường công đức và lòng từ bi của mình. Trong ngũ trược ác thế này, giới luật khó mà giữ được, ai cũng sống trong tham, sân, si, mạn, nghi. Ở thế giới này, chúng ta muốn truyền bá Phật Pháp thật là thống khổ, mọi người đều dùng mánh khóe và sống vì tư lợi, làm sao chúng ta có thể tự độ mình, còn phải độ người ở thế gian này đây? Thế nên phải có công đức viên mãn.

Kỳ thực, đây là “Đệ nhị nghĩa” trong kinh Phật, xét từ góc độ siêu hình, tức là xét từ quan điểm hình thức, không có sự phân biệt giữa thế gian và phi thế gian. Nhiều người nói, dù quý vị tu pháp thế gian hay pháp xuất thế gian, cũng có nghĩa là, dù quý vị đang tu nhân thiên phúc báo hay quý vị đang tu con đường lên thiên trong tương lai, thì thực tế đều giống nhau. Hôm nay ở nhân gian quý vị làm việc thiện thì nhất định sẽ được lên thiên giới, cũng sẽ có được nhân thiên phúc báo. Nếu hôm nay ở nhân gian quý vị không làm việc thiện và quý vị nói: “Tôi nhất định sẽ lên thiên thượng khi tôi rời khỏi thế gian này”, vậy quý vị

lên thiên thượng bằng cách nào? Nếu quý vị không muốn làm điều tốt ở nhân gian, thì làm sao quý vị có thể lên được thiên thượng để trở thành Bồ Tát hay Phật? Thậm chí quý vị cũng không thể lên được đến cõi A-tu-la.

Trong “Kinh Lục Tổ Đàn” nói: “Phật Pháp tại thế gian, bất ly thế gian giác”, chính là để dạy cho chúng ta rằng Phật Pháp luôn ở quanh ta, nó không rời khỏi chúng ta, ta phải giác ngộ ngay trong thế gian này và không thể tìm kiếm sự giác ngộ nếu chúng ta rời khỏi thế gian này được. Chỉ khi đau khổ mới muốn xuất ly; khi một người đang rất an nhàn, làm sao người đó có thể nghĩ đến việc tìm kiếm sự giải thoát? Nếu hôm nay không bị xiềng xích trói buộc, thì làm sao có thể nghĩ đến việc cởi xiềng xích? Vậy nếu không có nỗi đau, quý vị không biết hạnh phúc là gì và ý nghĩa của nó ra sao. Nếu không có phiền não, làm sao quý vị biết thế nào là thanh tịnh và thế nào là bình yên? Ngày xưa chúng ta có biết bao phiền não, bây giờ yên tĩnh hơn một chút rồi đúng không? Bởi vì quý vị biết phiền não là gì, nên mới biết tạo nên yên tĩnh. Tâm quý vị tĩnh lặng và bình an, tuy trước đây quý vị gặp phiền não nhưng bây giờ quý vị đã trở nên bình yên và tĩnh lặng, điều này có nghĩa là “Phiền não tức Bồ-đề” rồi, bởi vì bây giờ quý vị đã có được Bồ-đề tâm nên quý vị đã tịnh lại được.

“Ly thế mịch Bồ Đề”. Nếu quý vị thực sự muốn thoát ra khỏi thế gian này để tìm trí tuệ Bồ Tát, quý vị phải biết rằng đó là đã thoát ra khỏi Tam giới và không còn trong Ngũ hành. Bản thân đã ở trong cõi Phật, cõi Bồ Tát, cõi Thanh Văn, và cõi Duyên Giác, đều đã giác ngộ ở thiên thượng, thân đã ở trong Bồ-đề, không cầu Bồ-đề, vì đã là Bồ-đề. Và chính vì chúng ta còn ở trong nhân gian, vì vậy chúng ta phải biết cách đạt được sự giác ngộ mà không cần thoát khỏi thế gian này. Rời khỏi thế gian này để tìm Bồ-đề thì làm sao quý vị có thể đạt được sự giác ngộ? Phật giáo Đại thừa nói rằng “Phật pháp tại thế gian”, nhưng thực ra nó ám chỉ đến “Hành Môn”. Dù chúng ta thiền định, tu tâm, tụng kinh hay phóng sinh, đó cũng chỉ là một trong những cửa thực hành - một phần vạn hay một nghìn phần trăm, hãy thực hành và tu sửa. Thực ra, nếu lấy đạo Phật để làm người, làm việc là đang thực hành “cửa” của đạo Phật. Hiện nay chúng ta có “Pháp Môn Tâm Linh”, cái “Pháp” này là pháp của Phật, trong tâm linh có Pháp của Phật, “Cánh cửa” này chưa rời khỏi thế gian, là để giảng dạy Phật Pháp ở nhân gian để mở ra cánh cửa này và để mọi người bước vào con đường Phật môn tốt nhất của Phật giáo. Nhất thiết không được nghĩ rằng sau khi chúng ta xuất thế và rời khỏi thế giới này mới có được Phật pháp, thực ra chúng ta ở thế gian này là đã không thể rời khỏi được Phật pháp của thế gian này rồi, bởi vì chỉ có ở thế gian này chúng ta mới có thể tìm được Phật pháp chân chính.

Hy vọng rằng một mặt quý vị có thể tu Đạo, mặt khác quý vị nên ngẫm nghĩ về tất cả những công danh phú quý, tửu sắc tài khí, quý vị có được chúng thì có ích gì? Quý vị đã từng sở hữu nó thì có ích gì? Nếu hôm nay quý vị vẫn không buông bỏ được thì quý vị đang mắc một sai lầm lớn. Vì thế Sư Phụ nói với mọi người rằng hãy cố gắng khi bản thân có được Phật Pháp ở cõi nhân gian này, nếu muốn sau này tu Pháp xuất thế và có thể thành công sau khi rời khỏi thế gian này thì quý vị phải bắt đầu từ chính bản thân mình và từ bây giờ trở đi, ở nhân gian, ở trong thế giới hiện tại này quý vị hãy cố gắng mà “Hành môn” — nghĩa là hãy thực hành Phật pháp, thực hành tốt Phật môn vĩ đại này.