Tập 41. TÂM TỊNH TRÍ HUỆ, RỜI XA CHƯỚNG NGẠI 15/04/2020
Hôm nay chúng ta tiếp tục nói về “Bạch Thoại Phật Pháp”.
Người học Phật phải nói Phật ngôn của Đức Phật, thực hành Phật đạo của Đức Phật và nghiên cứu giáo lí của Phật. Đức Phật đã để lại rất nhiều kho báu vô giá, dạy chúng ta rằng điều quan trọng nhất cần phải tu tập là khắc phục những ác hạnh trước tiên: người học Phật trước hết phải chế ngự được thói hư tật xấu của mình và những thứ ô nhiễm trong ngũ dục lục trần. Phải luôn có tâm ăn năn và luôn có ý nghĩ sám hối trong lòng như: “Trước đây con đã làm rất nhiều điều sai trái, con có lỗi với bố mẹ, các bạn và thầy cô đã từng giúp đỡ con”. Quý vị hãy giữ thiện tâm và thiện niệm nhiều hơn, bởi vì thiện tâm và thiện niệm là nền tảng hướng dẫn lời nói và hành động của bản thân để làm những việc thiện. Sau khi thực hành nhiều thiện niệm và thiện tâm hơn, thì quý vị sẽ phát ra thiện nguyện. Người có thiện nguyện sẽ nghiêm khắc với chính bản thân họ, nghĩa là họ có thể giữ giới luật. Nếu người có nguyện lực nói: “Hôm nay tôi muốn làm người con ngoan” thì người đó sẽ không buông thả; nếu “Hôm nay tôi muốn làm người tử tế” thì người đó sẽ không ghen tị với người khác, không tham, sân, si, mạn, nghi. Chỉ khi đó trí tuệ trong tâm quý vị mới có thể tỏa sáng rực rỡ - chỉ khi tâm trí quý vị trong sáng thì tương lai quý vị mới tươi sáng và suôn sẻ.
Nếu hành giả chỉ quan tâm đến bản thân, đi theo con đường riêng của mình và mạn vô tha nhân (nghĩa là họ kiêu ngạo, không có người khác trong tâm và trong mắt của họ), cống cao ngã mạn, thì họ sẽ không minh Pháp chính thân - tức là sẽ không biết năng lượng tích cực và Chánh Pháp trong tâm họ là gì, cũng không thể có được hành vi thể chất đúng đắn, vì vậy mà đời này có thể sẽ mất đi Huệ mệnh của chính mình. Làm sao có thể đi đến được nước Phật? Nhiều người không có Huệ mệnh, sẽ không biết làm cách nào để đi đến thế giới Tây Phương Cực Lạc, vì khi họ muốn tu tâm sẽ có nhiều ma chướng, nên phải có tâm trí vững vàng và ý chí kiên cường, học cách có đủ dũng khí để gánh chịu và có thể đảm nhận những trách nhiệm nặng nề - phải cứu độ tất cả chúng sinh, để hoằng dương giáo Pháp và làm lợi lạc chúng sinh.
Đừng để ngũ trược ác thế của nhân gian quấy rối, bởi vì quý vị rất dễ bị ô nhiễm bởi ngũ trược ác thế ở thế gian này. Ngày xưa người ta nói “nhiễm trần sở trần”, nghĩa là những khói bụi này sẽ khiến quý vị bị vấy bẩn. Vậy làm thế nào để bản thân có thể tránh cho mình khỏi bị ô nhiễm bởi ngũ dục lục trần này, tức là phải bảo vệ cái thân của mình bằng chánh khí của đức Phật, phải dùng chánh khí và chánh năng lượng của Phật pháp, vĩnh viễn không bao giờ có những tư tưởng
hay ý nghĩ làm hại người khác, đừng bao giờ sinh ra ý niệm hay tư duy ghen tị với người khác, người như vậy mới dám đảm đương trách nhiệm và có tính tình cương trực trực lẫm liệt. Dù sóng gió có dữ dội đến đâu thì có thể làm gì được tôi? Tại sao nhiều người có thể tiếp tục học tốt Phật pháp trong môi trường rất khắc nghiệt? Từ xưa đến nay đã có rất nhiều Cao Tăng Đại Đức có được minh tâm kiến tánh. Cho dù xung quanh họ có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cho dù trong lòng họ có sinh ra bao nhiêu ma chướng, họ đều có khả năng vượt qua nó, vì vậy họ sẽ không trở thành chúng sinh vô minh, nếu không sẽ trở thành chúng sinh vô minh. Vì vậy, khi tu tâm khó vượt qua nhất là các ma chướng trong tâm, các ma chướng trong tâm là các chướng ngại trong tâm, đó là tâm quái ngại được nhắc đến trong Tâm Kinh. Nếu có tâm chướng ngại, thì không thể buông bỏ bất cứ điều gì và mọi thứ đều giữ trong lòng. Vì vậy, một người phải có chánh khí, chánh pháp, chánh tín, chánh niệm, thì mới có thể khắc phục được tất cả những điều này. Quý vị phải học Phật cho tốt và cứu độ tất cả chúng sinh; cốt lõi của sự tu hành là kinh điển của sự tu hành. Hy vọng mọi người có thể hiểu rằng Quán Thế Âm Bồ Tát truyền thụ Chánh Pháp này cho chúng ta là để chuyển hóa tâm linh của chúng ta, trên đến trời, trung đến trần gian, dưới đến địa phủ và có thể cứu thân khỏi đau khổ trong hàng nghìn kiếp.
Vì vậy, quý vị không nên suy nghĩ quá nhiều và cũng không nên không buông bỏ được. Người học Phật phải có tâm sâu như biển, bình tĩnh mà chánh pháp. Thế nào là “Chánh” Có thể dùng chánh pháp của chư Bồ Tát để đối chiếu bản thân, trong Pháp Giới có thể nhận được sự uy nghiêm đáng kinh ngạc của trời đất ở trần gian, để quảng độ hữu duyên và bi mẫn đối với tất cả chúng sinh vô minh, hết thảy đều có thể cảm hóa đến vô số chúng sinh có duyên bằng tình yêu sâu sắc của chúng ta dành cho họ. Chúng ta phải chân thành giúp đỡ chúng sinh, để làm thay đổi họ, thương xót họ, cảm động họ, chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể thực sự biểu hiện được Phật tánh của mình, vượt lên chính mình và có được tình yêu thương vô bờ bến.
Đôi khi chúng ta gặp phải rất nhiều chúng sinh vô minh khó có thể độ hoá được họ, thì chúng ta phải “động chi dĩ tình, thi chi dĩ lễ”, và “biểu pháp” là quan trọng nhất. Tam bảo của Phật, Pháp, Tăng. Tại sao lại gọi “pháp sư” là “bảo”? Đó là sự biểu thị của Pháp. Bởi vì tất cả chúng sinh đều ở trong nhân gian và là người có cảm xúc nên họ không biết rằng họ không thể bị lây nhiễm bởi tình cảm của con người, nếu không họ sẽ bước vào tình cảm hồng trần thế gian. Chúng ta học Phật phải có niềm tin, phải thanh tịnh và từ bi, dùng thân đại ái của Bồ Tát rộng như trời đất, để đối đãi với tha nhân một cách rộng lượng, lấy
lòng từ làm nền tảng và quy y nhân tâm, chỉ bằng cách này chúng ta mới có thể cứu giải thoát được nhiều chúng sinh khổ nạn hơn.
Khi học Phật, chúng ta không chỉ mong muốn được giải thoát cho bản thân mà còn phải giúp đỡ nhiều chúng sinh đang đau khổ được giải thoát. Thân xác chúng ta từ vô thỉ kiếp đến nay đã có rất nhiều nghiệp chướng và vong linh, khiến cho việc tu tâm của chúng ta gặp rất nhiều khó khăn, những khó khăn này đã khiến nhiều người trở nên lười biếng, vô minh và tham lam. Lòng tham khiến cho nhiều người dần dần chuyển thành tâm sân hận, từ tâm sân hận mà dần dần biến thành tâm ngu si, mà những điều này vốn dĩ là do tâm tạo thành. Mỗi một tham, mỗi một suy nghĩ , thiện ác đều từ Tâm. Vì vậy, thiện niệm, thiện nguyện phải tồn tại mãi mãi trong tâm của bản thân, và phải đoạn trừ ngũ dục lục trần ở thế gian.
Đức Phật từng dạy chúng ta rằng dục vọng của chúng sanh giống như độc của nước và lửa làm hao mòn cả sinh mệnh. Ý của Đức Phật là muốn nói với chúng ta rằng, chúng sanh chúng ta sống ở nhân gian, dục vọng của chúng ta cũng như nước và lửa, nó có thể đốt cháy và có thể thiêu rụi cuộc đời chúng ta cho đến khi sinh mệnh kết thúc. Nước có thể nhấn chìm chúng ta, lửa có thể thiêu chết chúng ta vì chúng ta không thể thoát ra khỏi dục vọng. Vì vậy, người tu tâm phải thiện ác phân minh và luôn nghĩ đến lỗi lầm của bản thân. Một niệm thiện bay lên trời, một niệm ác rơi vào chín suối, vọng niệm, ham muốn, dục niệm, tham niệm, cũng như các niệm ái và hận... Chúng ta nhất định phải vượt qua mọi chướng ngại và tội lỗi - Đức Phật dạy rằng chỉ bằng cách này chúng ta mới có thể đến gần được Phật quốc.
Người tu phải tu hành thật sự, làm người phải đứng đắn. Đức Phật, Quán Thế Âm Bồ Tát, cùng tất cả Long Thiên Hộ Pháp sẽ bảo vệ chúng ta – những chúng sanh tinh tấn tu hành. Đức Phật coi chúng ta như báu vật trong nhà Phật, bởi vì người tu hành, chư Bồ Tát, chư Phật luôn luôn quán chiếu và luôn luôn theo dõi chúng ta, các Ngài đang bảo vệ chúng ta bằng ánh sáng Phật. Quán Thế Âm Bồ Tát từ bi đối với tất cả những đứa con như chúng ta và luôn luôn quan tâm chúng ta. Tuy những người học Phật chúng ta có nhân duyên khác nhau, cơ quan cảm giác khác nhau, có người có cảm ứng được, có người có cảm ứng kém hơn, nhưng chúng ta phải luôn biết ơn những việc làm tốt và giúp đỡ tất cả chúng sinh, nghĩa là chúng ta phải luôn biết ơn những hành vi, việc tốt mà mình và người khác đã làm, phải thêm phần bao dung, hài hòa với tất cả chúng sinh,
mới có thể trở về con đường quang minh của Phật, phá mê khai ngộ, lìa khổ được vui.
Vì kiếp trước chúng ta đã gieo nhân vô minh nên đầu thai làm người, người học Phật sau khi học sẽ phải tu trở về cội nguồn. Chúng ta phải không nợ không nghiệp, thì mới có thể nhẹ nhàng hơn và bắt kịp con thuyền pháp. Khi nói đến việc tu tâm, nhiều người chú trọng đến việc tu theo Pháp môn nào, bất luận tu theo pháp môn nào, bất luận theo vị Bồ Tát hay vị Phật nào, miễn là quý vị có thể hòa nhập vào Pháp của các Ngài, miễn là quý vị có thể nhận được Pháp vị, cải thiện và tịnh hóa tâm linh của mình, thì quý vị sẽ từ từ tiến về phía trước và mỗi một bước là một dấu chân khiến quý vị đến gần căn nguyên của mình hơn. Con đường giải thoát đích thực của chúng ta là sử dụng định lực và trí tuệ của chính mình. Phàm là nếu một người có thể định lại được thì người đó sẽ sở hữu trí tuệ của Phật Pháp, nên định có thể sinh ra trí tuệ.
Quý vị phải luôn đóng kín “lục tặc” gồm mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý của mình và tu sửa hết thảy “năm uẩn” gồm sắc, thụ, tưởng, hành, thức; tham, sân, si, mạn, nghi của mình. Tu tâm có nghĩa là sửa hết tất cả mọi tham, sân, si, mạn, nghi của bản thân và tẩy sạch những tạp niệm trong lòng chúng ta, giữ trong lòng những tịnh niệm (tư tưởng trong sạch) thì tinh - khí - thần mới có thể hợp nhất, Thiên - Địa - Nhân mới có thể hợp nhất trong tâm chúng ta. Chỉ khi hợp nhất mới có thể kích hoạt nguyên thần (nguyên thần là nguồn gốc của Phật), sống trên thế gian này, nếu có được thần thanh khí sảng và có mục tiêu tu tập, thì nhất định quý vị sẽ thoát khỏi những phiền não hồng trần của thế gian này và bước vào con đường tươi sáng của Phật.
Kinh Phật có câu: “Can tuệ biện giả khẩu bì, đại trí thể liễu tâm thái” Thực ra, trong kinh Phật, “Can tuệ” là một loại tư duy và suy nghĩ, là một loại kiến giải. “Can tuệ biện giả khẩu bì”, nghĩa là làm người thì phải có cách nhìn đúng đắn và suy nghĩ đúng đắn, đừng giở trò, đừng cho rằng ý kiến của mình là đúng, đừng đùa giỡn với lời nói thị phi. Có rất nhiều người thường hay thích nói đạo lý “oai lý thập bát điều”. Lời nói khéo thì Đạo sẽ hưng thịnh, con đường của Phật sẽ thịnh vượng, lời nói không khéo thì gọi là “ngôn ngữ đạo đoạn”, nếu ngôn ngữ đạo đoạn thì “Tâm hành xử diệt”, tức là Pháp và Đạo tốt của Phật giáo sẽ bị phá hủy bởi hành động trong tâm. Bản thân quý vị phải tự chứng ngộ, phải lĩnh ngộ cho đúng, dù quý vị có suy nghĩ, tranh luận hay nói năng hùng biện như thế nào đi nữa, nếu trong lòng quý vị không chánh thì những gì quý vị nói chắc chắn sẽ không phải là chân đạo. Vì vậy, người có trí tuệ lớn “thể liễu tâm thái”, tức là người có trí tuệ lớn có thể hiểu được bản thân mình và tâm thái của người khác.