Tập 34. TỰ TÁNH BẤT MÊ. CHÚNG THIỆN PHỤNG HÀNH 04/04/2020
Quán Thế Âm Bồ Tát hàng ngày làm gương cho chúng ta, mong rằng chúng ta hiểu và có được tâm Đại Từ Bi. Ở thế gian này, không những chúng ta nên phát tâm đại bi, đại nguyện ngay bây giờ mà còn phải siêu độ những ân oán từ kiếp trước. Bất luận chuyện gì, cho dù không muốn siêu độ, thì cũng phải học cách siêu độ, đồng thời cũng phải học cách biết ơn. Bởi vì họ cho chúng ta biết, nghiệp chướng của một người không phải chỉ trong một kiếp này là có thể tiêu trừ hết được. Họ đã cho chúng ta biết, trong kiếp này chúng ta không nên tạo nghiệp nữa, bởi vì nghiệp chướng trong kiếp trước còn chưa trả hết được. Cho dù gặp bất cứ điều gì, chúng ta đều phải học cách có lòng biết ơn.
Con người còn có một loại bệnh, đó là bệnh tổn thương tâm lý. Tình cảm của chúng ta rất dễ bị tổn thương, bởi vì người khác không hiểu mình và chính mình cũng không hiểu người khác, cả hai điều này đều khiến cho bản thân bị tổn thương. Rất nhiều những bệnh tật, đố kị, sân hận, tham ái, si mê đều có thể gây cho chúng ta những tổn thương tâm lý. Người có lòng đố kị càng lâu ngày thì trong lòng họ càng thêm đau khổ, nếu thường hận người thì mắt càng ngày càng khô, lòng đau như cắt. Tất cả điều này đều liên quan đến thân thể của quý vị. Bồ Tát nói với chúng ta rằng nếu một người muốn thoát khỏi những tổn thương ở bên trong mình, thì tốt nhất là không làm các điều ác. Sư phụ nói với mọi người rằng chúng ta không chỉ không làm mọi điều ác (chư ác mạc tác), mà chúng ta còn phải không nên nghĩ về mọi điều ác (chư ác mạc tưởng) và sau đó thực hiện mọi việc thiện (chúng thiện phụng hành). Thân có bệnh thì uống thuốc, nhưng bệnh mà do tâm lý bị tổn thương thì phải học đừng nghĩ điều ác, mà phải hành mọi điều thiện.
Còn một loại bệnh ở con người, đó là ngoại cảm (ngoài cảm). Bị phong hàn, ẩm ướt, nóng nực mùa hè từ bên ngoài — tức là bệnh cảm lạnh, bệnh nhiệt, phong hàn. Những căn bệnh này là ảnh hưởng của thế giới bên ngoài đối với quý vị. Thực ra những bệnh này có thể xử lý được, bởi vì trời lạnh thì mặc thêm quần áo, nóng thì mặc ít và chú ý nhiệt độ cơ thể - duy trì nhiệt độ nhất định. Nhưng khó khăn nhất là những cảm nhận từ bên ngoài, những lời nói bên ngoài, những chuyện buồn phiền do bên ngoài mang đến cho quý vị mà khiến cho hệ miễn dịch của quý vị bị suy yếu. Bởi vì quý vị tức giận, vì quý vị chấp nhận những thứ sắc dục xấu xa đó, ăn chơi cờ bạc, học được những ý nghĩ xấu xa rồi vậy thì khiến khả năng miễn dịch của quý vị sẽ bắt đầu suy giảm, suy nghĩ của quý vị sẽ bắt đầu sai lầm và mắt quý vị sẽ không dám nhìn người, từ một đứa trẻ ngoan bị trở thành suy đồi. Đây chính là ngoại cảm (ngoài cảm).
Những bệnh này nên điều trị như thế nào? Trước hết, phải biết quản lý lục căn và khống chế lục trần của bản thân, dần dần học ăn chay, niệm kinh, phát nguyện và phóng sinh. Quyển “Hoàng Đế Nội Kinh” nói rằng, bất cứ ai bị bệnh nên chấm dứt tà dục. Nếu sắp bị bệnh nặng, hoặc đã bị bệnh, thì không được tà dâm, và còn phải không được sát sinh. Nhất định phải giữ giới, bởi vì không đụng chạm đến những thứ đó là đang gieo trồng căn lành. Nhiều người không hiểu, nghĩ rằng nếu mình giữ giới và không ăn thịt, thì mình chẳng được gì và cũng chẳng mất gì. Trên thực tế, thì quý vị đã mất đi những thứ gì? Đã mất đi cơ hội hội kết ác duyên với người khác. Quý vị đã nhận được những gì? Nhận được công đức của việc kết thiện duyên. Do đó, quý vị đã gieo trồng những căn lành trong trường thức thứ tám của mình. Chúng ta phải hiểu rằng trong khi niệm Phật mà còn làm điều ác vậy thì sẽ tạo nghiệp lớn. Nếu hôm nay quý vị đã niệm Phật rồi mà vẫn còn làm ác thì đó là đang tạo nghiệp lớn đấy. Phải tránh được tai họa và tiêu trừ nghiệp chướng mới là điều quan trọng nhất.
Khi con người có tâm trạng không tốt, họ luôn muốn trò chuyện với người khác. Người học Phật thì trì tụng kinh, trò chuyện với những người bạn Phật tử, hoặc xem một số vở hài kịch để điều chỉnh lại những tâm tư và thay đổi tâm trạng của bản thân. Có người thì họ hy vọng có thể giao tiếp nhiều hơn với một số người có năng lượng tích cực, để điều chỉnh cảm xúc và xoá đi nỗi buồn trong lòng của mình. Trong tâm lý học cũng đề cập đến, con người có một số Pháp hỷ bắt nguồn từ trái tim của họ. Ví dụ, quý vị nghĩ đến những việc mà quý vị sẽ giúp đỡ người khác trong tương lai, hoặc việc gì đó mà quý vị đã từng được người khác giúp đỡ, khi quý vị mỉm cười, các dây thần kinh trên cơ mặt sẽ đưa loại sóng điện não đó đến đại não — những thông tin vui vẻ đó, khiến tâm trạng của quý vị sẽ có cảm giác đặc biệt tốt. Cho nên người học Phật là như vậy, khi giúp đỡ người khác thì quên đi phiền não của mình và nhận được Pháp hỷ từ người khác. Sự tôn trọng của người khác dành cho quý vị sẽ tạo nên cảm giác hưng phấn từ dây thần kinh não bộ của quý vị. Khi quý vị có thể giúp đỡ người khác và lúc họ tỏ lòng biết ơn, quý vị rất dễ nhận được sự lan toả và sức ảnh hưởng từ lòng biết ơn của họ, khiến cho bản thân cũng trở nên rất hạnh phúc. Vì vậy, người mà thường có thể đi giúp đỡ người khác thì trong lòng rất hạnh phúc. Đức Phật Di Lặc đã giúp đỡ người khác và khiến họ tràn đầy Pháp hỷ. Lòng từ bi của Quán Thế Âm Bồ Tát, sự kế thừa Phật Pháp và giới luật của Đức Phật vĩ đại, khiến chúng có thể dung hoà với nhau sẽ trở thành một loại năng lượng tích cực sâu thẳm trong nội tâm của chúng ta.
Sư phụ hy vọng quý vị phải nỗ lực học Phật và tu tâm để thay đổi Tự ngã và sự vô minh trong tâm. Hy vọng mọi người cố gắng chăm chỉ. Khi học Phật, chúng ta phải dụng tâm, phải tránh xa điên đảo mộng tưởng, sống trong thực tại, xả bỏ tham, sân, si, mạn, nghi, quá mức của bản thân, có như thế chúng ta mới có thể giống như một đóa hoa, từ trong nội tâm tạo ra được những năng lượng tích cực của hoa sen Bát Nhã và loại bỏ năng lượng tiêu cực, chúng ta mới có thể thoát ra khỏi những bế tắc và mở ra một tương lai tốt đẹp hơn.
Dưới đây thầy sẽ kể một câu chuyện cho mọi người nghe. Một lần, Đức Phật trở về quê hương thành Ca Tỳ La Vệ (Kapilavastu) để du hành cứu độ chúng sinh và tạm trú tại vườn cây Ni Câu Đà (Nyagrodha) ở phía nam kinh thành. Cư sĩ Ma Ha Nam (Mahanama), em họ của Đức Phật, vào ngày này đến lễ kiến Đức Phật và nói với Đức Phật rằng: “Bạch Đức Thế Tôn, nay kinh thành Ca Tỳ La Vệ của chúng con sản vật phong phú, dân cư đông đúc và thịnh vượng. Con ra vào đây mỗi ngày, xung quanh con thường có voi ngựa chạy băng băng, con người thì đấu đá bừa bãi và xe chạy rầm rập qua lại, con thường nghĩ rằng một ngày nào đó, con sẽ bị những con vật chạy như điên hay xe cộ đang chạy này tông chết, mà trước khi chết con đã hoảng hồn và quên niệm Phật, niệm Chánh Pháp, niệm Tăng già. Nên con lo lắng, nếu chết như thế này thì không biết kiếp sau con sẽ đọa vào cõi nào và sinh về đâu?” Đức Phật bảo ông: “Này Ma Ha Nam, con không cần sợ hãi, sau khi chết con sẽ sinh vào chỗ tốt lành, sẽ không bị đọa vào ba đường ác, cũng không bị quả báo xấu, điều này cũng giống như một cây đại thụ, nếu nó mọc về hướng đông khi còn non, thì khi lớn lên nó cũng sẽ mọc về hướng đông. Nếu ai đó dùng rìu chặt cây này, thì con nghĩ nó sẽ đổ về hướng nào?”. “Bạch Đức Thế Tôn, tất nhiên nó sẽ đổ về hướng đông”. “Này Ma Ha Nam, và con cũng vậy. Điều đó giống như ai đó ném một chai chứa đầy bơ xuống hồ nước sâu. Tất nhiên cái chai sẽ chìm xuống đáy nước, nhưng bơ trong cái chai đó cuối cùng sẽ nổi lên trên mặt nước. Ma Ha Nam, trong một thời gian dài, con đã niệm Phật, niệm Chánh Pháp, niệm Tăng già, dù thân thể của con sau khi chết có bị hỏa táng, hay bỏ nơi nghĩa địa, mặc cho quạ, đại bàng, chó hoang, linh cẩu ăn thịt, dù cho gió thổi hay phơi nắng hay ngấm nước mưa, theo thời gian, thân con có thể thành cát bụi, nhưng tâm hồn con thông qua một quá trình lâu dài đã gây dựng được sự tín ngưỡng, giới hạnh, lắng nghe và suy nghĩ cũng như sự bố thí và trí tuệ một cách kiên cố và vững chắc, sẽ khiến tâm hồn con thăng hoa và bay đến một nơi bình yên và tươi đẹp”.
Đừng cố chấp vào kết quả, chỉ khi đó mới thực sự hiểu được ý nghĩa thực sự của đạo Phật. Đức Phật đã nói với chúng ta rằng đó là một hiện tượng. Chúng ta
cần hiểu rằng vũ trụ là một tổng thể, rất phong phú và chứa đựng sức sống vô hạn. Xác thân con người cuối cùng sẽ bị hủy hoại, nhưng trạng thái tinh thần sẽ không bị hủy hoại. Chúng ta từ nhỏ đã làm người tốt việc tốt, cuối cùng nhất định sẽ đi đến nơi tốt đẹp. Cũng giống như một cái cây, từ nhỏ mọc theo hướng đông, dù có đổ thì cũng sẽ đổ về hướng đông. Sự tu tập của chúng ta là nghiêm khắc trau dồi tâm Bồ Đề của chính mình, nghĩa là tìm thấy Phật tánh trong thức thứ chín của chúng ta, Amala Thức, và để phù hợp với những suy nghĩ khác nhau trong trường thức thứ tám có như vậy chúng ta mới có thể hợp nhất với Phật, mới có thể đạt được trí tuệ của Bồ Tát, vĩnh viễn không lìa Phật đạo của Bồ Tát.
Qua câu chuyện này mong mọi người hiểu rằng chỉ cần chúng ta hết lòng và nỗ lực thì sẽ có ngày được siêu thoát. Phật không xa người là người xa Phật: Phật không có rời xa chúng ta, chỉ có chúng ta rời xa Phật. Chư Phật, Bồ Tát hàng ngày đều nói với chúng ta rằng tức tâm tức Phật: tâm quý vị như Phật, thì Phật ở trong tâm quý vị, hành vi của quý vị như Phật, thì Phật ở trên thân quý vị, ngôn ngữ của quý vị như Phật, thì Phật ở trong miệng quý vị. Vì con người đánh mất tự tánh, đánh mất phương hướng, mà bản thân cũng không biết đến điều đó, nên là “người xa Phật” rồi, nhiều người không tìm được Phật. Học Phật phải kiến tánh, người không nhìn thấy bổn tánh thì không tin vào Đức Phật. Người mà thấy được bổn tánh thì được xem là Phật: sau khi chúng ta lý giải và biết đến Phật Pháp thì mới có thể tin tưởng và thoát ra khỏi nơi hồng trần nhân gian, bước vào con đường Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác của Đức Phật.
Được rồi, hôm nay《Bạch thoại Phật pháp》giảng cho đại chúng xin tạm dừng tại đây, và chúng ta sẽ gặp lại vào tiết mục lần sau. Cảm ơn đại chúng.