TẬP 105 : THỨC LÀ NỀN TẢNG CỦA PHẬT TÁNH
Ngày 15 Tháng 7 Năm 2020


Chào các bạn, hôm nay chúng ta tiếp tục nói về "Bạch Thoại Phật Pháp".
Lần trước Sư Phụ đã giảng cho các bạn rằng, thật ra Phật là muốn chúng ta có thể hiểu rõ, những gì chúng ta nhìn thấy không phải dùng mắt mà phải dùng tâm để nhìn. Dùng tâm để nhìn sự vật thì sự vật đó mới là chân thật; chỉ dùng mắt nhìn , thấy được chỉ là hư ảo. Phật dạy chúng ta nói chuyện với người khác không phải bằng miệng mà là dùng tâm để nói chuyện nên gọi là kết nối tâm linh. Khi thấu hiểu điều này, tâm ta chính là đang tham thiền, chính là thiền định. Tham thiền là dùng bản tánh chân thật như lai của mình để thể ngộ Phật tánh. Bạn có thể hiểu Phật tánh dạy chúng ta như thế nào, để chúng ta có thể cảm nhận được tâm của chúng ta nên đặt ở vị trí nào trên thế gian này, đây chính là pháp môn tu tâm mà Phật pháp nói đến. Hiện nay thường nói một người tốt, "Người này tâm địa lương thiện", tức là nói sâu thẳm trong nội tâm người này là lương thiện.


Thực ra, vật chất chân thật có bản thể (ví dụ hôm nay bạn làm một việc như tiếp nhận giáo dục hay nhận thức vật chất này), vật chất có tự tính tất nhiên mang đủ Thể-Tướng-Dụng không thể tách rời. 

"Tướng" chính là biểu hiện bề mặt ta thường nói.
"Thể" là bản tính của vật chất.

Muốn "dụng" nó, trước hết phải thấu hiểu bản tính ấy. Vận dụng thế nào ? Phải thông qua Thể - Tướng - Dụng. Vật chất chân thật có bản thể tất sinh ra tướng và dụng, ba yếu tố Thể-Tướng-Dụng không thể tách rời. Chỉ khi thấu hiểu hiện tướng bề mặt, nhận ra bản thể và tự tính, mới biết cách vận dụng đúng đắn. Chân Như Phật Tánh vốn tồn tại như thế. Chúng ta có thể tiếp nối Phật tánh, có thể hiểu Phật tánh, không phải là đoạn diệt, bởi vì bất kỳ vật chất nào cũng sẽ có sự tiếp nối, không phải dùng hết là không còn.

Bất kỳ người nào và vật chất nào, chúng đều có vô số diệu dụng, tức là nhiều việc bạn tuy không hiểu, nhưng nó có vô số diệu dụng, nó có thể vượt qua mọi cảnh giới. Cùng một sự vật, mỗi người có ý nghĩ khác nhau, cảnh giới xuất hiện cũng sẽ khác nhau. 

Sư Phụ Ví dụ, hôm nay người ta tặng bạn một thứ gì đó, bạn nghĩ "Hôm nay anh ấy tặng tôi một chiếc bánh kem", điều đầu tiên nghĩ đến là "Con tôi chưa ăn bánh kem. Lâu rồi không ăn, tôi phải để dành cho con tôi"; có giáo viên mầm non, người khác tặng cô ấy một chiếc bánh kem, cô ấy nghĩ "Tôi muốn ăn cùng các bạn nhỏ". Cảnh giới khác nhau rồi phải không nào ? Lại có giáo viên, cô ấy sẽ nghĩ có nên nhận chiếc bánh kem này không, cô ấy cảm thấy "Tôi vô công bất thụ lộc, tôi không thể nhận cái này", vậy lại là một cảnh giới khác.

Cảnh giới ấy tùy thuộc vào bạn , khả năng vận dụng linh hoạt theo duyên chính là "diệu dụng".

Lấy một ví dụ đơn giản, bạn nhìn thấy một người, từ hành vi, tướng mạo, biểu cảm, ngôn ngữ của họ, bạn đại khái có thể biết tính cách của người này, người này là người tốt hay kẻ xấu. Nhưng người này dù là kẻ xấu, bạn cũng có thể độ họ trở thành người tốt phải không? Đây chính là diệu dụng. 

Vừa rồi nói "Thể, Tướng, Dụng" ba yếu tố, ví dụ, bề ngoài trông anh ta là kẻ xấu,

"tướng" là bề ngoài; 

"thể" bạn hiểu anh ta; nhưng khi bạn ứng xử với anh ta, bạn có thể thông qua sự giáo dục, giúp đỡ của mình, để anh ta thay đổi, vậy chính là diệu dụng.

Nếu là người tốt, tham sân si tồn tại lâu dài trong người anh ta, thời gian dài, anh ta sẽ trở thành kẻ xấu. Đây chính là diệu dụng của "thể, tướng, dụng". Hiểu anh ta, không có nghĩa là anh ta không thể thay đổi; sau khi bạn hiểu anh ta, bạn có thể nhìn thấy bề ngoài của anh ta, hiểu nội tâm của anh ta, bạn nên có diệu pháp để "dụng" anh ta, để thay đổi anh ta. 

Vì vậy, nhiều người thành công, trong công ty của họ, người họ dùng không phải tất cả đều thật thà, cũng có những người đầu óc linh hoạt hơn, có thể làm một số việc cung cấp và tiêu thụ, nhưng họ không hại người, bồi dưỡng họ trở thành người rất hữu ích cho công ty, đây chính là "thể tướng dụng", vậy sẽ khiến người khác lại sản sinh ra một cảnh giới khác.


Bản tính của chúng ta là phi nhất phi nhị (không phải một cũng không phải hai), phi không phi hữu và cũng là phi tức phi ly. Tức là nói cho chúng ta biết, bản tính của con người chúng ta không phải là một cũng không phải là hai, không phải là không cũng không phải là có, không phải là đạt được cũng không phải là không đạt được.

Bạn đạt được, cuối cùng không còn, thì coi như không đạt được. Hôm nay việc này dường như chỉ có con đường này, khi bạn nghĩ ra một phương pháp khác, thì sẽ sinh ra con đường thứ hai. Nhiều người nói "Tôi đã thông suốt rồi, việc này tôi đã không còn vướng mắc gì nữa, không còn để tâm nữa", thực ra việc này vẫn chưa trống rỗng. Bạn nói "Tôi nghĩ không thông", nhưng việc này cuối cùng cũng sẽ được giải quyết. Giống như khi chúng ta còn trẻ có nhiều việc nghĩ không thông, nhưng hôm nay chúng ta đã nghĩ thông rồi, đã không còn nữa. Thời trẻ thơ, niên thiếu của chúng ta, những sự vô tri ngu muội, những điều tự cho là có năng lực để chiến thắng cuối cùng lại bị chính mình làm cho rối tung lên…

Nghĩ mà xem, các bạn đã nói sai bao nhiêu lời, làm sai bao nhiêu việc, lúc đó hận không thể tự đánh mình, đây chính là con người. Đây là không, phi không phi hữu, tức là không dính mắc cũng không tách lìa, không phải đạt được, cũng không rời đi.

Phải có tâm có trí tuệ và đức năng, bạn mới có thể điều khiển trí tuệ của mình, để bản thân trong hồng trần này không bị nhiễm ô. Sư Phụ nói điểm này với các bạn là để nói cho các bạn biết, tâm của chúng ta làm sao có trí tuệ và đức năng. Trí tuệ và đức năng là: bạn phải có trí tuệ vượt qua người phàm, lại phải có đạo đức và phẩm chất của mình, một loại năng lượng, năng lực được sản sinh ra. Phải xa lìa chấp trước, bạn sẽ có trí tuệ và đức năng. Đây là điều Sư Phụ dạy các bạn, một người nhất định phải xa lìa, đừng để tâm mình chấp trước vào một chỗ nào đó. 

Ví dụ, người ta nói bạn có một khuyết điểm, "Tôi đâu có khuyết điểm này", thực ra không phải nói bạn có một khuyết điểm này, mà là chỉ toàn bộ những khuyết điểm của bạn. Ví dụ bạn là người rất thích tìm lý do, "Hôm nay tôi đâu có tìm lý do", hôm qua bạn có tìm không? Năm ngoái bạn có tìm không? Trước đây bạn có tìm không? Đây là nói cho chúng ta biết, đừng chấp trước vào một chỗ nào đó mà cho rằng mình đúng, như vậy sẽ không có vọng tâm. 

Vì vậy, khi người khác chỉ ra khuyết điểm của bạn, nếu không có vọng tâm thì bạn sẽ được viên dung. Nhiều người trong đầu nghĩ ra rất nhiều lý do để giải thích, cuối cùng không thể viên dung cả đời mình. Người luôn sống trong sự giải thích có thể đúng được sao? Ngày ngày tìm lý do, ngày ngày chấp trước, tâm của họ có thể viên dung được không? Giống như một người ngày ngày làm những việc có lỗi với người khác, tâm của anh ta không thể bao dung, không thể viên dung.  Khi tâm mãi chấp trước vào một điểm, tầm nhìn thu hẹp, lòng cô độc vì cho rằng không ai thấu hiểu mình. Vì bạn không thể nghĩ thông, bạn sẽ không nhìn rõ bản chất của thế giới. Bản chất của thế giới là gì? Vô thường. Có thứ gì là trường cửu đâu?


Tâm là một khâu quan trọng nhất trong tu tâm, người tu tâm gọi tâm là thức thứ sáu, thực ra  gốc của thức thứ sáu này chính là thức thứ bảy. Thức thứ nhất  là ý thức do giác quan, cảm giác sinh ra, nếu không cắm rễ vào thức thứ bảy thì không thể thay đổi được thức thứ sáu. Cho nên cái gốc này là bắt đầu gieo trồng hạt giống ý thức ở thức thứ bảy Mạt Na Thức, sau đó qua sự phân biệt, xác nhận của nó, thức thứ tám sinh ra chính là A Lại Da Thức.

Sư Phụ lần trước đã giảng cho các bạn về A Lại Da Thức chính là Tâm Vương (một vị vua trong tâm, Bát Thức Tâm Vương), hôm nay tiếp tục giảng về Bát Thức Tâm Vương. Lần trước đã lấy ví dụ cho các bạn, ví dụ về một cái bánh kem, thức thứ sáu của bạn sinh ra, cho rằng cái bánh kem này rất ngon; sau đó thức thứ bảy nhận biết "Bánh kem này ngọt, thơm"; tiếp đến những hạt giống ý thức này đi vào A Lại Da Thức, cắm rễ vào trong thức thứ tám. Cho nên sau này chỉ cần nhìn thấy bánh kem, thức thứ sáu lập tức xông thẳng vào thức thứ tám, nhìn thấy bánh kem liền biết "Cái này ngọt, thơm, ngon", đây chính là đã hình thành một ý thức cố định trong tâm.

Năm thức đầu tiên ở thế gian gọi là phù trần căn, phù trần căn chính là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân. Phù trần căn của thức thứ sáu nằm ở đại não của bạn. Thức thứ sáu vừa tiếp nhận, nhìn thấy, ví dụ hôm nay Sư Phụ nhìn thấy trên bàn có hoa, mắt nhìn thấy hoa này khá đẹp, mũi ngửi thấy khá thơm. Sau đó phù trần căn của thức thứ bảy nằm ở đại não và trong tâm của bạn, truyền tải sóng điện não "hương hoa, đẹp" của ý thức này.  Phù trần căn của thức thứ 8 (A-lại-da) đã gieo hạt giống vào tàng thức - khiến  bạn vừa nhìn  thấy hoa, tâm lập tức khởi niệm 'đẹp, thơm' như phản xạ". Tại sao nhiều phụ nữ thích hoa? Vì phụ nữ đều yêu cái đẹp, vì phụ nữ đều thích hương thơm. Đây chính là thức thứ tám tồn tại sâu trong nội tâm của bạn. Thấu triệt điều này, bạn sẽ nghiệm ra: mọi sắc tướng và tâm niệm dù biến ảo vô thường, vẫn hiện hữu trong dòng tâm thức duyên khởi.